Bá Chủ Mạt Thế

Chương 164: Không gian trong bụng của Hoa Thú

"Hả?" Tần Tiểu Vũ sững sờ một lúc, hơi nản lòng và chán trường, mặt xị ra và nói: "Anh, ý của anh là em không sống được lâu như vậy?"



Tần Vũ có chút buồn cười: "Được chứ, chuyện trong mơ tuy rằng có thể là thật, nhưng cũng chưa chắc không thể thay đổi, giống như Địch Thiếu Phong trong mơ đáng lẽ đã chết ở nhà kho bỏ hoang, nhưng chúng ta cứu sống anh ta đó."



Tần Tiểu Vũ nghe thấy những lời thì lại chuyển sang phấn khích cực độ, nắng mưa thất thường: "Hay quá, vậy có nghĩa là chúng ta đang thay đổi tương lai?"



“Gần như vậy.” Tần Vũ đáp.



Nghĩ lại chuyện cũ, nếu không phải Tần Vũ biết trước tương lai, thì lúc tận thế vừa ập đến, Tần Tiểu Vũ đã bị bạn thân Tiểu Đình biến thành thây ma và giết chết rồi (Chương 03). Sau này đâu thể phát sinh thêm chuyện gì.



Tuy Tần Vũ nói với Tần Tiểu Vũ về cuộc sống trăm năm sau tận thế của mình ở kiếp trước chỉ là một giấc mơ, nhưng thật ra đó lại là những chuyện anh đã từng trải qua. Chính bản thân anh cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhiều lúc anh còn phân vân không biết kiếp trước có phải là mơ, hay kiếp này là mình đang mơ, hay cả hai kiếp đều là thật. Anh không rõ nữa!



Sau khi kể cho Tần Tiểu Vũ tất cả mọi chuyện, Tần Vũ đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, Tần Vũ tiếp tục nói: “Thế giới trong giấc mơ của anh có một Vương giả thây ma tên là Minh Linh, … là một sinh vật cường đại, bá chủ một phương. Hiện tại rất có khả năng nó đã tiến hóa đến cấp ba, không nên khiêu khích xung đột với nó thì hơn."



“Vâng em hiểu rồi.” Tần Tiểu Vũ ngoan ngoãn gật đầu, từ trong câu chuyện về giấc mơ của Tần Vũ, cô cũng đã biết thực lực của Vương giả thây ma mạnh tới mức nào, đặc biệt là Minh Linh Vương gần như có thể so sánh với vua của thây ma trong tương lai.



Thấy Tần Tiểu Vũ dường như có chút e sợ với Minh Linh, Tần Vũ cười nói: "Em không cần phải sợ, dù có phải đối mặt với Minh Linh, thì đã có anh ở đây, không phải Tuyệt Không cũng bị anh tự tay giết chết sao.”



Tần Tiểu Vũ hai mắt lại sáng lên khi nghe được lời này: "Anh, khối năng lượng tiến hóa của Tuyệt Không, chúng ta còn chưa có sử dụng!"



Tần Vũ lấy ra một khối năng lượng tiến hóa trong suốt, ẩn trong đó có một sợi dài màu vàng lưu chuyển, Tần Vũ Sao Chép nó và đưa Tần Tiểu Vũ Cường Hóa. Sau đó hai người chia nhau mỗi người một phần!



Mới chỉ cầm khối năng lượng tiến hóa của Tuyệt Không trong tay, mà Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đều đã cảm nhận được từng tế bào trong cơ thể như đang nảy sinh những khát vọng cuồng nhiệt với nguồn năng lượng tiến hóa ở trong đó.



"Chiếp chiếp!"



Ngay lúc này, có một tiếng kêu của con Hoa Thú, từ trên ngón tay của Tần Tiểu Vũ truyền đến, chiếc nhẫn do Hoa Thú biến thành đột nhiên biến trở lại thành một bông hoa nhỏ cao hai mươi xen-ti-mét có phần lá và rễ như chân tay bé xíu, đang nhảy nhót trên mu bàn tay của Tần Tiểu Vũ. Đôi mắt đen bé xíu của con Hoa Thú nhìn chăm chú vào khối năng lượng tiến hóa trong tay cô với một sự thèm muốn mãnh liệt.



"Cái này không thể đưa cho mày được." Tần Tiểu Vũ đương nhiên sẽ không đưa khối năng lượng tiến hóa trân quý này cho con Hoa Thú.



Tần Vũ bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, lại nói, con Hoa Thú có thể để cho Minh Linh Vương lùng tìm bằng được, nhất định không phải biến dị thực vật tầm thường, trước đây Tuyệt Không đã từng gọi nó là Phệ Giới Hoa.



Về sau, con Hoa Thú còn thi triển ra các loại thủ đoạn không gian thần kỳ, đặc biệt là không cần dùng năng lực Không Gian để xé mở khe nứt không gian, nó chỉ đơn giản dùng miệng cắn nát không gian tạo ra một lỗ hổng không gian, đúng là danh xứng với thực, Phệ Giới Hoa!



Con Hoa Thú nghe vậy thì khuôn mặt bông hoa của nó tỏ rõ sự thất vọng, cánh hoa cùng dây leo đều ủ rũ, lộ ra vẻ đáng thương.



Tần Vũ lấy ra một số khối năng lượng tiến hóa khác, đây là những khối năng lượng tiến hóa thu được sau khi giết mấy con mèo biến dị cấp hai, ở giai đoạn đầu tận thế này cũng tuyệt đối là quý giá. . .



Tần Vũ liên tục Sao Chép từng khối năng lượng tiến hóa, sau đó đưa cho Tần Tiểu Vũ Cường Hóa tất cả một lần nữa, rồi nói với Tần Tiểu Vũ: "Em đưa cho nó đi."



Con Hoa Thú vô cùng nhân tính, vừa kinh hãi lại vừa vui mừng, thân hình như cây hoa nhỏ mảnh mai chỉ bằng gang tay, hết lắc lư xoay tròn, lại điên cuồng nhảy tót xuống đất, vẫn tiếp lúc la lúc lắc như lật đật từ bên này sang bên kia, hai mắt nhỏ xíu đen nhánh long lanh lấp lánh tựa như hai viên đá quý, nhìn chằm chằm những khối năng lượng tiến hóa trong tay Tần Tiểu Vũ không rời mắt.



Tần Tiểu Vũ mỉm cười, bèn đưa hai tay đang cầm những khối năng lượng tiến hóa đó, để đến gần trước mặt của con Hoa Thú, con Hoa Thú vội há miệng và hút lấy hút để những khối năng lượng tiến hóa đó vào miệng.



“Chiếp!”



Con Hoa Thú rùng mình nhẹ và kêu lên sung sướng, có thể thấy nó đang tràn đầy hưng phấn, nguyên bản khí tức đang uể oải vì mệt mỏi đã lập tức khôi phục phần lớn, thân thể mảnh mai không to hơn trước nhưng thoạt nhìn lại cứng rắn hơn nhiều.



Qua một lúc, Tần Vũ đợi cho con Hoa Thú bớt hưng phấn, rồi nói: "Trong bụng của nó có một khoảng gian trống chứa được sinh vật sống, hai chúng ta có thể đi vào trong nhìn qua một chút không?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận