Bá Chủ Mạt Thế

Chương 354: Bán linh hồn

**Chương 354: Bán linh hồn**
"Khách nhân đến rồi sao? Mời hết vào đi." Từ trong phòng vọng ra giọng một người đàn ông hòa nhã.
"Mời." Mạc Yến mở cửa, dẫn đầu bước vào phòng.
Tần Vũ cùng hai người kia cũng không do dự, theo Mạc Yến đi vào. Đây là một gian phòng khá rộng rãi, đồ đạc đầy đủ nhưng phủ một lớp băng sương. Tần Vũ liếc mắt đã thấy người đàn ông ngồi sau bàn đọc sách.
Hắn quay lưng về phía Tần Vũ và những người khác, không thấy rõ mặt, nhưng lại sở hữu mái tóc dài màu băng lam mềm mại. Ánh mắt Tần Vũ hơi ngưng lại, người này chắc chắn là Mạc Băng. Hắn từng nghe qua về Mạc Băng, biết y bị lây nhiễm virus.
Gian phòng này, thậm chí cả tầng lầu bị băng sương bao trùm chắc chắn là do Mạc Băng lây nhiễm virus, lực lượng bản thân có chút không khống chế được. Nhưng Tần Vũ cảm nhận được, độ phù hợp giữa Mạc Băng và năng lực bản thân cực cao!
Cái thứ hàn ý kia dường như có thể đóng băng cả ngọn lửa. Có thể tưởng tượng Mạc Băng mạnh mẽ đến mức nào. Lúc trước, Đổng Khinh Viêm ở Thiên Mộng thành có năng lực hệ hỏa, độ phù hợp giữa gã và hỏa diễm rất cao. Nhưng độ phù hợp giữa Mạc Băng và hàn băng thậm chí cao hơn Đổng Khinh Viêm gấp mấy lần!
"Vì sao độ phù hợp giữa hắn và năng lực bản thân lại cao đến vậy?" Tần Vũ không thể hiểu nổi, độ phù hợp giữa Mạc Băng và năng lực bản thân cao đến mức khoa trương.
Mạc Băng áy náy nói: "Xin lỗi, bộ dạng bây giờ của ta có chút khó coi khi gặp người."
Tần Vũ lắc đầu: "Không sao."
Tần Vũ từng nghe nói Mạc Băng không chỉ là người mạnh nhất Phi Tuyết Cảnh, mà còn có tướng mạo tuấn mỹ, được xưng tụng là đệ nhất mỹ nam tử Phi Tuyết Cảnh. Nhưng Tần Vũ chẳng hề hứng thú với vẻ ngoài của đàn ông.
Ngược lại, Tần Tiểu Vũ và Phùng Tử Kiệt tỏ vẻ nóng lòng muốn xem Mạc Băng trông thế nào, chỉ nhìn bóng lưng thôi đã biết đây là một người cực kỳ đẹp trai.
Mạc Băng cảm kích nói: "Ta nghe về chuyện vùng đất lạnh rồi, ngươi là ân nhân của toàn Phi Tuyết Thành. Thật sự rất cảm tạ, ta đại diện cho mọi người ở Phi Tuyết Thành cảm ơn ngươi."
Tần Vũ im lặng.
Mạc Băng nói: "Hiện tại Phi Tuyết Thành không có gì tốt để làm quà tạ ơn. Tần tiên sinh nghe về di tích chưa?"
Tần Vũ khẽ động sắc mặt: "Đương nhiên nghe rồi, ta còn từng tiến vào nữa."
Mạc Băng mỉm cười: "Tần tiên sinh quả nhiên không phải người bình thường. Ở Phi Tuyết Thành chúng ta cũng phát hiện hai ba di tích, một trong số đó có lẽ có ích cho Tần tiên sinh."
"Có ích cho ta?" Tần Vũ không hề ngạc nhiên, Phi Tuyết Cảnh rộng lớn như vậy, chắc chắn có di tích. Phi Tuyết Thành phát hiện vài cái cũng là chuyện bình thường.
Tần Vũ để ý hơn là việc Mạc Băng nói di tích đó có ích cho hắn.
Mạc Băng nói tiếp: "Tần tiên sinh biết độ phù hợp năng lực chứ?"
Lần này Tần Vũ thật sự có chút giật mình: "Đương nhiên biết, ý ngươi là di tích đó có bảo vật tăng độ phù hợp năng lực?"
Nghe Tần Vũ nói vậy, Mạc Băng hơi sững sờ. Hắn vốn định giải thích về độ phù hợp năng lực cho Tần Vũ, không ngờ Tần Vũ lại tỏ ra am hiểu như vậy.
Phải biết, nhiều năng lực giả chỉ để ý đến năng lực gì. Vừa nghe thấy đối phương có năng lực hệ hỏa diễm hay băng sương đã thấy là năng lực phổ thông. Năng lực mạnh hay không không chỉ ở loại hình mà độ phù hợp cũng rất quan trọng.
Tần Vũ đã biết về độ phù hợp và hiểu tầm quan trọng của nó, Mạc Băng cảm thấy có thể tiết kiệm được công giải thích. Y gật đầu: "Di tích kia là do một chủng tộc cổ xưa tên là Renault để lại, tên là Nguyên Tố Sân Thí Luyện. Bên trong có bốn sân thí luyện Băng, Hỏa, Thổ, Phong. Chỉ cần thông qua thí luyện sẽ giúp năng lực thuộc tính tương ứng được tăng cường. Tần Vũ huynh đệ có năng lực hỏa diễm đúng không? Chỉ cần vào sân thí luyện Hỏa thuộc tính chắc chắn thu hoạch được không ít."
Mạc Băng hẳn đã thấy Tần Vũ chiến đấu, trong đó Tần Vũ dường như dùng không chỉ một loại năng lực. Y hết sức kinh ngạc, vì chưa từng gặp Tiến Hóa Giả nào có hơn một loại năng lực.
Lúc này, Áo Lai Khắc trong cánh tay phải Tần Vũ khẽ động, dường như muốn nói gì đó. Nhưng vì có Mạc Băng và những người khác ở đó nên nó đành nhịn.
Tần Vũ gật đầu: "Nếu Nguyên Tố Sân Thí Luyện có thể tăng độ phù hợp năng lực thì đúng là có ích lớn cho ta."
Mạc Băng mỉm cười: "Có ích cho Tần huynh đệ là tốt rồi. Tần huynh đệ cứ nghỉ ngơi ở Phi Tuyết Thành một lát, Nguyên Tố Sân Thí Luyện chỉ mở vào buổi tối."
Tần Vũ gật đầu, không ngờ đến gặp Mạc Băng lại nhận được lợi ích bất ngờ.
Tần Vũ không quên chính sự, hỏi: "Ta còn một chuyện muốn hỏi thành chủ, về người tên Hung Tinh kia, thành chủ hiểu hắn thế nào?"
Mạc Băng dường như đã đoán trước Tần Vũ sẽ hỏi, y nghiêm giọng: "Hung Tinh từng là một tử hình phạm nhân của Phi Tuyết Cảnh, hắn là một kẻ điên."
"Kẻ điên?" Tần Vũ nghi hoặc, xem ra Mạc Băng hiểu về Hung Tinh khá rõ.
Mạc Băng gật đầu: "Hung Tinh là một kẻ điên từ trước tận thế. Hắn từng giết cả một nhà ba người để ăn thịt, bị cảnh sát Phi Tuyết Cảnh bắt và kết án tử hình. Nhưng không lâu sau, tận thế bùng phát, Hung Tinh trốn khỏi ngục giam, từ đó Phi Tuyết Cảnh có thêm một ác ma."
"Sau tận thế, Hung Tinh như bán linh hồn cho ác ma, trở nên tà ác hơn. Hắn không chỉ ăn thịt người mà còn thúc đẩy người khác ở Phi Tuyết Cảnh cũng ăn thịt người. Các căn cứ ở Phi Tuyết Cảnh chắc ngươi cũng biết, việc nhiều căn cứ ăn thịt người có công lao thúc đẩy của Hung Tinh. Thậm chí nhiều căn cứ còn tôn hắn làm vua." Giọng Mạc Băng lạnh băng, Tần Vũ nghe ra được sát ý thấu xương của y đối với Hung Tinh.
Tần Vũ không hứng thú với lai lịch của Hung Tinh, thế giới rộng lớn, người xấu nhiều không kể xiết. Hung Tinh từng ăn thịt người trước tận thế thì việc y trở nên tà ác như vậy sau tận thế cũng không có gì lạ.
Mạc Băng nói tiếp: "Hung Tinh rất mạnh, nhưng khó đối phó nhất là hắn xảo trá, dùng mọi thủ đoạn. Ta cũng bị hắn đánh lén nên mới ra nông nỗi này. Các ngươi phải cẩn thận, hắn đã để mắt tới các ngươi, sớm muộn gì cũng tìm tới. Hắn là một kẻ cực kỳ khó đối phó."
Tần Vũ nhíu mày: "Mục đích của hắn rốt cuộc là gì?"
Mạc Băng cười khổ: "Hắn dường như muốn phá hủy toàn bộ Phi Tuyết Cảnh mà không hề kiêng dè, ta không biết việc đó có lợi gì cho hắn."
Sau đó, Tần Vũ cùng hai người kia rời khỏi phòng, bọn họ được sắp xếp chỗ ở mới, mà lại là phòng khách sang trọng nhất Phi Tuyết Thành.
Về người tên Hung Tinh kia, Tần Vũ cảm thấy y chắc chắn không phải người bình thường. Những gì biết được từ Mạc Băng đã chứng minh điều đó, bị người như vậy để mắt tới không phải chuyện tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận