Bá Chủ Mạt Thế

Chương 109: Vùng biên cảnh Phi Tuyết

Nơi đây tuyết phủ đầy trời, hoa tuyết nhẹ bay bay theo gió, nhìn những bông tuyết tung bay khắp trời khiến người ta cảm thấy vô cùng yên bình, với một vẻ đẹp mộng mơ.

Tần Tiểu Vũ đang chạy trên tuyết, nhưng một lúc sau cô cảm thấy hơi mệt.

Tần Tiểu Vũ đi tới sau lưng Tần Vũ, ôm lấy cổ anh, dùng sức nhảy lên lưng anh, Tần Vũ bất đắc dĩ vươn tay đỡ lấy hai chân cô, cõng cô lên lưng.

Tần Vũ cười nói: "Em lại nặng hơn nhiều rồi."

"Đè chết anh ấy!" Tần Tiểu Vũ hừ một tiếng.

Khóe miệng Tần Vũ hiện lên một nụ cười, Tần Vũ chỉ trêu đùa thôi, dù Tần Tiểu Vũ có nặng như trái núi và anh phải cõng cô cả đời anh cũng nguyện ý, nghĩ đến lần này Tần Tiểu Vũ suýt chút nữa đã rời bỏ anh đi, khiến anh có chút sợ hãi, anh không biết nếu có một ngày Tần Tiểu Vũ thật sự rời xa anh, anh sẽ phải làm sao nữa, vô tình Tần Vũ đã hoàn toàn thích ứng với cuộc sống có Tần Tiểu Vũ bên cạnh.

Tần Tiểu Vũ nhẹ nhàng áp khuôn mặt non nớt xoa xoa vành tai của Tần Vũ, nhỏ giọng nói: "Anh à... Chúng ta sẽ vĩnh viễn không chia lìa được không?"

“Được.” Tần Vũ nghe vậy hơi giật mình, nhẹ gật đầu, “Chúng ta sẽ không bao giờ chia lìa.”

Tần Tiểu Vũ cười vui vẻ, cô tin tưởng trên đời này chỉ có Tần Vũ là người sẽ không bao giờ từ bỏ cô, bất luận là hoàn cảnh nào.

Cho dù cô lâm trọng bệnh, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc…

Tần Tiểu Vũ cũng tin rằng cho dù phải xông vào một nơi nguy hiểm gấp trăm lần so với Tỏa Linh Tháp, Tần Vũ cũng sẽ vì cô mà không do dự.

Khi này Tần Tiểu Vũ cảm thấy mình chính là người hạnh phúc nhất trên đời này.

"Bình bịch… bình bịch!"

Đúng lúc này, những tiếng bước chân dồn dập đánh vỡ bầu không khí yên bình hiếm thấy của hai người họ, ở nơi xa trong bão tuyết, có một bóng người đang nhìn chăm chú vào bọn họ, người này giẫm lên bông tuyết hướng về phía hai người bọn họ lao tới.

Tần Tiểu Vũ nhảy xuống khỏi lưng Tần Vũ, cô nói: "Có người tới."

"Ừ, còn là người tiến hóa." Tần Vũ gật đầu, trong bão tuyết tốc độ tiếp cận của người đó vẫn cực nhanh, người bình thường tuyệt đối sẽ không có tốc độ nhanh như vậy khi di chuyển trên mặt tuyết.

Mười giây sau, người này đi tới trước mặt bọn họ một khoảng cách không xa, đó là một người đàn ông trung niên chừng ba mươi tuổi, khí thế hung tợn, mặc áo khoác da thú.

Người đàn ông trung niên nhìn Tần Vũ với ánh mắt lấp lánh hỏi: "Các ngươi là ai?"

Tần Vũ đáp: "Chúng ta từ bên ngoài tới, đây là nơi nào?"

Khóe miệng của người đàn ông trung niên giật giật: "Nơi này là Vùng biên cảnh tên là Phi Tuyết, ngươi thật là ngu xuẩn, còn không biết địa phương này là chỗ nào mà dám tới đây."

“Vùng biên cảnh Phi Tuyết ?” Tần Vũ nhíu mày, cái tên này dường như có chút quen thuộc, nhất thời lại nhớ không ra.

Người đàn ông trung niên nặn ra một nụ cười nói: "Nơi này rất nguy hiểm, có rất nhiều quái vật cường đại khó đánh bại, cùng ta trở về đi, chúng ta có một chỗ tụ tập, nơi đó rất an toàn."

Mặc dù người đàn ông trung niên đang cười, nhưng Tần Vũ có thể cảm nhận được mùi âm mưu từ nụ cười của anh ta, người đàn ông trung niên này chắc chắn không có ý tốt.

Ngay cả Tần Tiểu Vũ cũng chú ý tới, cô lắc đầu nói: "Không cần, chúng ta muốn đi thăm nơi này trước."

Nghe vậy, người đàn ông trung niên sắc mặt cấp tốc trở nên nặng nề: "Hai người các ngươi đều là người tiến hóa đúng không? Ở chỗ chúng ta trong vùng biên cảnh Phi Tuyết này, tất cả người tiến hóa đều phải thông qua khảo nghiệm, mới có tư cách sinh tồn ở nơi đây."

Tần Vũ nhàn nhạt nói: "Chúng ta ở đâu cũng không cần bất luận kẻ nào cho phép."

Nói xong, Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ trực tiếp đi lướt qua người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên thấy vậy, trong mắt hiện lên vẻ hung ác, quát lớn: "Mạng sống của tất cả mọi người ở Vùng biên cảnh Phi Tuyết này đều thuộc về Vương, các ngươi phải lập tức trở về với ta!"

Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ không thèm để ý tới gã, người đàn ông người đàn ông trung niên thấy thế cười lạnh một tiếng, "Rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt!"

Nói xong, người đàn ông trung niên dùng một tay rút đoản đao ghim bên hông, đâm về phía Tần Vũ.

Đột nhiên, người đàn ông trung niên trợn tròn mắt, bởi vì một bàn tay to lớn mạnh mẽ đã nắm lấy cổ tay của anh ta, người đàn ông trung niên kinh ngạc: "Ngươi. . . Ngươi làm sao. . . "

Người đàn ông trung niên rất có lòng tin vào thực lực của mình, cho dù đặt ở Vùng biên cảnh Phi Tuyết cũng có thể coi là cao thủ, chí ít có thể lấy được vị trí đội trưởng nho nhỏ, nhưng lại bị một kẻ lạ mặt dễ dàng bắt được cổ tay trong một đòn tấn công bất ngờ.

"Rắc!"

Tần Vũ lạnh lùng, dùng sức siết chặt cổ tay của người đàn ông trung niên, lực lượng mạnh mẽ trong nháy mắt bóp nát xương cổ tay của người đàn ông trung niên, người đàn ông trung niên đau đớn hét lớn một tiếng.

Người đàn ông trung niên ôm cổ tay bị bóp nát vụn, ánh mắt kinh hãi nhìn Tần Vũ.

Tần Vũ lạnh lùng hỏi: "Vương, ngươi vừa nói là ai?"

Người đàn ông trung niên đau đến toát mồ hôi, nhưng là nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhãi ranh, ta là người được Vương bảo hộ, ngươi nếu dám giết ta, Vương nhất định sẽ không buông tha cho ngươi! "

“Ngu ngốc!” Tần Vũ lắc đầu, anh còn tưởng rằng người đàn ông trung niên này bị điên rồi, quả nhiên người ăn thịt người sẽ trở nên mất trí, khi lại gần Tần Vũ đã nhận ra mùi thịt người thoang thoảng trên thân thể người đàn ông trung niên này.

"Oành!"

Thân hình Tần Vũ chợt lóe lên, rồi xuất hiện ở trước mặt người đàn ông trung niên, một quyền như đạn pháo đánh ra, đánh thẳng vào cổ người đàn ông trung niên, gã bị đánh bay ngược ra sau, cổ họng bị vỡ nát thành nhiều mảnh, rơi phịch một tiếng nặng nề xuống mặt tuyết, co giật vì đau đớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận