Bá Chủ Mạt Thế

Chương 171: Đổi hướng đi tới Vùng đồng bằng chôn xương

Sau khi đâm chết con tê giác một sừng, Địch Thiếu Phong xoay khuôn mặt còn dính đầy máu, về phía nhóm người và cười nói: "Haha, thấy thế nào, tôi nam tính chứ?"



Tần Vũ khẽ gật đầu: "Không tồi!"

Đạo Diệc thì thầm thán phục không thôi, những người tiến hóa mới gặp này ai cũng rất mạnh mẽ và giỏi giang. Anh cảm thấy rất tủi thân chỉ biết im lặng đi theo sau mọi người, làm nhiệm vụ khuân vác mấy bao tải bắp.



Địch Thiếu Phong xoay người nhảy ra khỏi cái hố lớn bước về phía nhóm người, anh ta quả thật so với trước kia đã mạnh hơn rất nhiều, trước đây Địch Thiếu Phong mỗi lần dùng năng lực Thân Thể Bất Tử thuộc hệ Dị Hóa của mình, đều biến hình bạo tạc toàn bộ quần áo thành mảnh nhỏ, nhưng hiện tại anh ta đã có thể khống chế chỉ dị hóa một phần thân thể, việc này đỡ được rất nhiều phiền phức.



Còn Hứa Khai, Khổng Vĩ, Tiền Lập Tân đều kinh ngạc và bàng hoàng, không nói nên lời trước cảnh tượng chiến đấu thô ráp và tàn bạo vừa rồi, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy Địch Thiếu Phong ra tay giết chết một con thi thú to lớn cường đại chỉ trong vòng ba chiêu. Không phải là họ chưa từng săn giết thi thú, thi thú cường đại như con tê giác một sừng này, ước tính rằng cần hơn chục người tiến hóa trong căn cứ hợp lực mới có thể hạ gục và rất có thể sẽ có thương vong.



Hứa Khai, Khổng Vĩ và Tiền Lập Tân theo phản xạ có ý thức tiến lại gần cái hố lớn để chuẩn bị mổ xẻ thi thể của con tê giác một sừng, nhưng một điều đáng xấu hổ đã xảy ra, cơ thể của con tê giác một sừng tuy đã bị thối rữa, nhưng trình độ tiến hóa của nó không thấp đã gần đạt tới cấp hai, cơ thể của nó rất cứng rắn, dao thông thường căn bản không thể cắt mổ được thi thể của nó. Hứa Khai, Khổng Vĩ và Tiền Lập Tân càng cảm thấy xấu hổ, thực lực đã yếu, nay ngay cả chiến lợi phẩm cũng không thể giúp Địch Thiếu Phong thu hoạch.



Thấy vậy, Địch Thiếu Phong miễn cưỡng nói: "Thôi để tự tôi làm."



Địch Thiếu Phong lại bước quay trở lại bên cái hố, dùng ngón tay trỏ với móng dài đen tuyền dễ dàng cắt mở lồng ngực của con tê giác một sừng, và từ đó móc ra một khối năng lượng tiến hóa lấp lánh.



Địch Thiếu Phong biến đổi trở lại bình thường, đắc ý vung vẩy khối năng lượng tiến hóa trong tay: "Ưu tiên các quý cô, cô Bạch, chị Tần, có ai muốn khối năng lượng tiến hóa lung linh rạng rỡ này, do chính tay một người đẹp trai, nam tính như tôi săn giết lấy về không nào? Nhanh nào nhanh nào?"



Bạch Tiểu Na vô cảm, mặt lạnh tanh và không nói gì.



"Thối quá đi, tránh xa tôi ra một chút!" Tần Tiểu Vũ có một vẻ mặt chán ghét.



Sắc mặt của Địch Thiếu Phong đột nhiên suy sụp, máu đen của con tê giác một sừng bắn khắp người anh thật kinh tởm, mùi hôi thối nồng nặc tỏa ra xung quanh. Anh ta làu bàu: “Thật tệ, đáng nhẽ ba người kia cũng hôi thối như mình, đáng tiếc bọn họ không thể mổ xẻ thi thể của con tê giác một sừng kia, thành ra có mỗi mình bốc mùi trong nhóm, gừ gừ.”



Những người khác đều phải bật cười, Tần Vũ không cười, anh lên tiếng: "Chúng ta sẽ đến vùng đồng bằng chôn xương."



Ba người Hứa Khai, Khổng Vĩ, Tiền Lập Tân nghe vậy, sắc mặt đều kịch liệt thay đổi, bọn họ vô cùng sợ hãi với vùng đồng bằng chôn xương, bọn họ đã từng nhìn thấy rất nhiều đồng bạn của mình bị biến dị thực vật kéo vào sâu bên trong và hút khô máu thịt. Vùng đồng bằng chôn xương tuyệt đối là một cơn ác mộng mà bọn họ không thể vượt qua.



“Ủa, đến đó làm gì?” Địch Thiếu Phong ngạc nhiên, nhưng cũng không có phản đối. Những người khác cũng giống như vậy.



Vùng đồng bằng chôn xương thực sự nguy hiểm, nhưng miễn là ở ngoài rìa thì cũng không sao cả.



Đương nhiên ba người Hứa Khai không muốn đi, nhưng bọn họ không có lựa chọn nào khác, bọn họ rõ ràng không phải là người quyết định trong nhóm, lại là phần thiểu số, cho nên chỉ đành đi theo mọi người.

Nhóm tám người bao gồm Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ, Bạch Tiểu Na, Địch Thiếu Phong, Đạo Diệc, Hứa Khai, Khổng Vĩ và Tiền Lập Tân đều nhằm thẳng đường, một mạch đi tới vùng đồng bằng chôn xương.

"Vù!... Vù!"



“Gu gu!”



“Gu gu!”



Trên bầu trời đỏ rực một màu máu, có một con đại bàng đang bay lượn, đôi mắt sắc bén của nó đang chăm chú quan sát những con người đang đi ở bên dưới mặt đất.



Con đại bàng này cũng là một con thi thú, sải cánh của nó dài hơn một mét, nó chỉ bay lơ lửng trên không trung theo sát mọi người không rời, nhưng lại không dám sà xuống, có vẻ nó sợ hãi, để bù lại nó không ngừng kêu lên “gu gu!”, giống như đang kêu gọi đồng bạn.



"Nếu tao biến hóa ra được đôi cánh, tao sẽ cho mày đẹp mặt!" Mọi người đều bị tiếng kêu của con thi thú đại bàng quấy rầy khó chịu, nhưng lại không làm được gì nó, không ai có biện pháp gì, những người tiến hóa mạnh mẽ trong nhóm thì toàn thiên về cận chiến. Địch Thiếu Phong hung ác mắng một câu.



Tần Vũ khẽ cau mày, bởi vì tiếng kêu của con thi thú đại bàng này có thể sẽ thu hút thêm những nguy hiểm khác, nhưng nó bay cao hơn năm trăm mét, Tần Vũ tuy có súng lục trong nhẫn không gian hay là ném cầu lửa cũng không công kích được xa như vậy, tiếc là đợt ở rừng Thông Đỏ, lúc đội ngũ Lý Nguy không để ý, anh không chôm thêm mấy khẩu súng bắn tỉa, để đến bây giờ chẳng thể làm tổn thương được nó.



Lúc này, Tần Tiểu Vũ chạy tới gần Tần Vũ và vui vẻ nói: "Anh, Tiểu Hoa hoàn thành tiến hóa rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận