Bá Chủ Mạt Thế

Chương 71: Đoản kiếm màu bạc

Tiểu Hoàng nói: "Chúng ta đi vào thôi."

Binh lính canh gác lập tức gật đầu nói: "Vâng."

Cửa kho báu rất kiên cố, cho dù có dùng bom cũng khó công phá được.

Dưới sự dẫn dắt của một số binh lính, cánh cổng của bảo khố mở ra, nhóm Tần Vũ và những người khác bước vào đó.

Bên trong là những dãy tủ kính, trưng bày đủ loại đồ vật kỳ lạ, bao gồm vũ khí lạnh, hài cốt của những sinh vật kỳ lạ, và một số cuộn giấy da bị hỏng ...

Tần Tiểu Vũ vừa bước vào bảo khố, cô đã kích động nói: "Anh à, em cảm thấy ... thứ đã thu hút em khi trước đang ở ngay đây."

Tần Vũ nói: "Được, chúng ta lập tức đi tìm."

Ba người Tần Vũ đi loanh quanh trong bảo khố sắp xếp giống như viện bảo tàng này, trong đó có rất nhiều đồ mà Tần Vũ chưa từng thấy qua, Linh Tâm Nhi cũng tò mò nhìn theo, còn Tần Tiểu Vũ thì lặng lẽ cảm nhận thứ đồ vật đang hấp dẫn mình. Trong khi đó Tiểu Hoàng và một nhóm binh lính luôn theo dõi họ.

Linh Tâm Nhi đột nhiên chỉ vào thứ gì đó trong tủ kính, rụt rè nói: "Cái đó... em có thể xem một chút không?"

Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ nhìn vào tủ kính, trong đó là một thanh đoản kiếm màu trắng bạc, chỉ dài hơn bốn mươi cm.

Một người lính nhìn Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng khẽ gật đầu, người lính đi mở khóa tủ kính và giới thiệu: "Đây là bảo vật được một đại gia giàu có lắm tiền ở Thiên Mông Thành thu thập được trước cả khi tận thế đến, nó được cho là được lưu truyền từ thời cổ đại. Vũ khí này có thể chém sắt như bùn và có chất liệu đặc biệt nên đã được cất giữ trong bảo khố."

Người lính cẩn thận lấy ra thanh đoản kiếm và đưa nó cho Linh Tâm Nhi, Linh Tâm Nhi cầm thanh đoản kiếm mà không muốn dời tay, hình dạng của thanh đoản kiếm màu bạc này rất đẹp, lưỡi kiếm màu bạc dường như phát ra ánh sáng yếu ớt, rất huyền diệu.

Thấy Linh Tâm Nhi thích nó, Tần Vũ nói với Tiểu Hoàng: "Chúng tôi muốn thanh đoản kiếm này."

Tiểu Hoàng cười nói: "Đương nhiên là được, Lý tư lệnh đã nói, Tần tiên sinh có thể tùy ý lấy đồ vật trong bảo khố."

Tần Vũ trong lòng thầm mắng, nếu để anh tùy ý lấy đồ trong bảo khố, sao lại còn phái nhiều người đi theo như vậy? Cũng không phải là sợ anh thật sự dùng chiêu ‘Sư tử ngoạm’, há miệng rộng nuốt chọn bảo khổ hay sao.

Nhưng bọn họ lo lắng vô ích, Tần Vũ đâu có thích những đồ vật bình thường, lọt vào mắt xanh của Tần Vũ cũng không dễ, nếu Tần Vũ đã thích, thì những người này cũng không thể ngăn anh lấy đi...

Tần Vũ nhìn Linh Tâm Nhi và cười nói: "Bây giờ thanh đoản kiếm đó đã là của em."

Khuôn mặt của Linh Tâm Nhi hưng phấn đến đỏ bừng, cô bé dùng sức gật đầu: "Cám ơn đại ca."

(Từ sau trận chiến trên quảng trường Linh Tâm Nhi bắt đầu gọi Tần Vũ là đại ca.)

Linh Tâm Nhi chạm vào thanh đoản kiếm, và đột nhiên cô sờ thấy hai chữ nhỏ dạng chữ cổ được khắc trên thanh đoản kiếm, nhưng cô bé không biết hai chữ này, có lẽ chúng là những chữ từ thời cổ đại.

Thấy vậy, người lính giới thiệu: "Những ký tự cổ khắc trên thanh đoản kiếm này sau khi được mang vào bảo khố, đã được một giáo sư chuyên về cổ tự dịch ra. Hai ký tự này chính là tên của thanh đoản kiếm này, và nó dường như được gọi là Linh Tâm."

Lời này vừa nói ra, Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ, Linh Tâm Nhi đều là sửng sốt, thanh đoản kiếm này có tên gọi là Linh Tâm? Linh Tâm Kiếm? Cũng quá trùng hợp đi.

Tần Tiểu Vũ mỉm cười và nói: "Tâm Nhi, thanh đoản kiếm này thực sự là dành cho em rồi."

Linh Tâm Nhi cũng rất vui vẻ gật đầu, đối với thanh đoản kiếm này lại càng quý trọng không muốn buông tay.

Sau khi Linh Tâm Nhi cất Linh Tâm Kiếm đi, Tần Vũ và những người khác tiếp tục đi lang thang trong bảo khố.

Không lâu sau, Tần Vũ đi tới một quầy tủ kính, bên trong đó là những ống nghiệm trong suốt chứa đầy chất lỏng kỳ lạ.

Tiểu Hoàng nói: "Đây là một loại thuốc, tên là L1, nó có thể tăng cường một lượng thể chất nhất định sau khi tiêm vào người, nhưng hạn chế là nó không có tác dụng đối với những người có thể chất cao."

Tần Vũ nhận ra, Tần Tiểu Vũ cách đó không lâu đã có được một ống thuốc L1, nhưng thứ này đối với bọn họ cơ bản không có ích lợi gì, hơn nữa Tần Vũ đối với thứ này cũng không có hứng thú.

Tiểu Hoàng chỉ vào lọ thuốc bên kia và nói: "Đây là thuốc H1, nó có khả năng hồi phục mạnh mẽ, ngay cả khi chân tay bị đứt gãy, chỉ cần nối lại trong một khoảng thời gian nhất định, sau đó uống H1, rất nhanh sẽ khôi phục như ban đầu."

Thuốc H1 này xác thực là thứ tốt, không ai có thể đảm bảo mình sẽ không bị thương, giống như vết thương chí mạng nơi hiểm yếu nào đó cơ thể bị chảy máu, uống một lọ H1 có thể khiến vết thương trong thời gian ngắn lành lại.

Tần Vũ trực tiếp nói: "Cho tôi mười bình."

Khóe miệng Tiểu Hoàng đột nhiên giật giật, nguyên liệu chế tạo thuốc H1 rất trân quý, trong bảo khố này cũng chỉ có 19 bình, Tần Vũ một hơi lấy đi hơn một nửa, vì không dám đắc tội Tần Vũ, Tiểu Hoàng đành phải đồng ý theo yêu cầu của Tần Vũ, ra lệnh cho binh lính đi theo lấy mười lọ thuốc H1 đưa cho Tần Vũ, Tần Vũ nhận lấy trực tiếp thu vào nhẫn không gian.

Nhóm Tần Vũ tiếp tục đi quan sát trong bảo khố, phải nói rằng trong bảo khố của Thiên Mông Thành quả là có nhiều thứ tốt, thậm chí Tần Vũ còn nhìn thấy một số binh khí còn đạt tới tiêu chuẩn bảo vật cấp E, nhưng dù là cấp E thì vẫn quá vô dụng với Tần Vũ.

Đột nhiên, Tần Tiểu Vũ dừng lại trước một cái tủ kính, cô chỉ vào đó, ngạc nhiên nói: "Anh, mau qua đây nhìn một chút."

Tần Vũ nghe vậy thì bước về phía tủ kính, hơi giật mình: "Vật này là. . ."

Trong tủ kính đó, có một viên đá màu đen sẫm, nhìn không khác hòn đá bình thường.

Thấy vậy, một người lính đứng gần đó nói: "Chúng tôi cũng không biết thứ này là gì. Chỉ biết rằng nó rất cứng và dù có cố gắng thế nào cũng không thể nghiền nát nó được. Đó là lý do tại sao nó được đặt ở đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận