Bá Chủ Mạt Thế

Chương 106: Khu di tích đóng lại

Tần Vũ nhìn vết rạch trên cánh tay, vết thương đã lành hẳn, còn Olek dường như hoàn toàn dung nhập vào trong cánh tay của anh, anh căn bản không cảm giác được sự tồn tại của Olek.

Tần Vũ ôm chặt Tần Tiểu Vũ vào lòng, Tần Tiểu Vũ sững người một lúc, cô cảm nhận được niềm vui mừng của Tần Vũ.

Cô cũng dựa sát vào Tần Vũ, áy náy nói: "Anh à, mấy ngày qua em để anh phải lo lắng rồi, hiện tại ổn hết rồi."

Mấy ngày vừa qua Tần Vũ vì cô mà trở mặt với Thiên Mông Thành, vì cô mà xông vào Tỏa Linh Tháp nguy hiểm này, thậm chí suýt chút nữa bỏ mạng ở đây, Tần Tiểu Vũ vừa cảm thấy áy náy vừa cảm động.

Chỉ khi Tần Vũ cảm nhận được rõ hơi ấm và sự mềm mại từ cơ thể của Tần Tiểu Vũ, anh mới có thể chắc chắn rằng Tần Tiểu Vũ thực sự không sao, điều này khiến Tần Vũ hạnh phúc hơn bất cứ điều gì khác.

Tần Vũ buông Tần Tiểu Vũ ra, anh có chút khó hiểu hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra... Em sẽ không phát bệnh nữa chứ?"

Tần Vũ mới nhìn thấy tình cảnh suy yếu của Tần Tiểu Vũ cách đây không lâu, virus biến dị suýt chút nữa đã lấy đi tính mạng của cô, Tần Vũ chợt nghĩ đến màn sương đen bao trùm lấy cô, trong lòng khẽ động: "Là do màn sương đen đó sao?"

Tần Tiểu Vũ gật đầu và nói: "Lúc đó em cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Em không thể chống cự thêm được nữa và sắp ngất đi. Đột nhiên, một làn sương đen không ngừng thoát ra từ sợi dây chuyền có mặt đá đen, và cuối cùng em tỉnh dậy…em cảm thấy căn bệnh Blue của mình đã được chữa khỏi hoàn toàn.”

Nói đến đây, Tần Tiểu Vũ tháo sợi dây chuyền có mặt đá màu đen trên cổ ra, sau đó Tần Vũ sững người, bởi vì viên đá màu đen làm mặt dây chuyền đã biến mất, chỉ còn lại một sợi dây chuyền không mặt.

Tần Tiểu Vũ kỳ quái hỏi: "Ơ, sao lại mất rồi?"

Tần Vũ cũng tràn đầy nghi hoặc, viên đá đen kia rốt cuộc là cái gì? Tại sao nó có khả năng điều trị bệnh Blue do virus đột biến?

Mặc kệ như thế nào, chỉ cần Tần Tiểu Vũ không có việc gì, Tần Vũ cũng chẳng quản thêm, hiện tại đã chỉ ra bà lão khi trước ở Thịnh Cảnh Thành hoàn toàn không có ác ý gì.

Tần Vũ cười nói: "Không sao là tốt rồi, mau thu dọn mọi thứ, đợi di tích mở ra, chúng ta sẽ lập tức ra ngoài."

"Vâng." Tần Tiểu Vũ dùng sức gật đầu, trải qua một lần suýt chết, cô mới hiểu được sinh mệnh quý giá biết bao, hiện tại Tần Vũ không sao, bệnh Blue của cô đã khỏi hẳn, đây là may mắn nhất.

Nhưng thật là như vậy sao?

...

Tần Vũ không quên, trong phòng giam vừa rồi bên cạnh bảo rương giam giữ Olek còn có hai bảo rương bị khóa khác, bèn hỏi: "Trong hai bảo rương kia có bảo vật gì?"

Olek ho khan một tiếng: "Bên trong trống rỗng, hai cái rương bảo vật đặt ở nơi đó để trang trí thôi, chúng làm nổi bật vẻ phi phàm của Bản vương."

Tần Vũ không nói nên lời, Olek này thật sự là tự luyến đến cực điểm.

Olek nói với Tần Tiểu Vũ: "Chủ nhân, ta phải nói rằng máu của người thực sự kỳ lạ. Ta cảm thấy nó còn ngon hơn cả Hoàng Kim Huyết. Người có thể cho ta uống thêm một chút không?"

Tần Tiểu Vũ ậm ừ: "Quên đi."

Cô vừa mới khỏi bệnh, Tiểu Trùng này suýt chút nữa đã giết chết Tần Vũ, nếu không phải do giết nó sẽ phế đi cánh tay của Tần Vũ, cô nhất định sẽ lựa chọn trực tiếp giết nó, chứ không muốn dùng Khống Hồn Nguyền Rủa để khống chế nó. Vậy nên, đừng hòng cô cho nó uống thêm máu của cô?

Olek thất vọng đến mức không dám nói gì thêm.

Tổng kết lại, dù sao mục đích của chuyến đi này đã đạt được, Tần Tiểu Vũ đã khỏe lại.

Nhưng khi di chuyển xuống lối vào tầng 1, Tần Vũ đã chết đứng khi chứng kiến lối ra khỏi khu di tích đang đóng lại. Hết thời gian… Tần Vũ đã ở trong khu di tích này quá ba ngày rồi!



"Cạch… cạch!"

Thanh âm giống như thủy tinh vỡ, Hoa thú đang cắn mạnh vào không gian trước mặt, một vết nứt hư không dài hơn mét bị cưỡng ép xé mở trong không trung.

Hoa thú không chút do dự, nó vừa vận dụng năng lực Không Gian, sau đó thân thể của Hoa thú, Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ, cấp tốc thu nhỏ lại, như người tí hon không cao hơn một mét, cả ba chui vào trong khe nứt không gian.

Lúc này, ở lối vào di tích, bên ngoài Thiên Mông Thành, Hoàng tướng quân cùng mấy người lính hộ vệ của y đang yên lặng chờ đợi.

Một người lính nhỏ giọng nói: "Hoàng tướng quân... tên kia... liệu có phải hắn đã chết ở trong đó không?"

Hoàng tướng quân vẫn im lặng, nhưng nhìn không rời mắt ở lối vào của khu di tích.

Thật lâu sau, từ nơi đó truyền đến những dao động kịch liệt của không gian, sau đó hết thảy đều yên tĩnh lại, không có bóng người xuất hiện.

Hoàng tướng quân thở dài, có chút tiếc nuối, lại có chút cảm thán nói: "Không có người đi ra, xem ra hắn đã không may chết ở trong đó."

Không giống Hoàng tướng quân, những binh sĩ còn lại đều vui vẻ cười to: "Ha ha, quả nhiên ác giả ác báo, ma đầu này cuối cùng cũng chết!"

Hoàng tướng quân lắc đầu, Tần Vũ hiện tại đã hoàn toàn bị đồn đại thành một ma đầu ở Thiên Mông thành, giết hơn sáu trăm người tiến hóa, giết hai Chiến Thần, thậm chí Khổng Định Quốc, một trong ba thủ lĩnh đứng đầu của Thiên Mông thành, cũng chết mà nguyên nhân chính là do hắn, hắn trong mắt mọi người giống như ác ma, hiện tại hắn chết ở trong di tích, tin tưởng trở về mọi người sẽ mừng rỡ, phải không?

Dù thế nào đi nữa, tin tức Tần Vũ đã chết đối với Thiên Mông thành và Lý Hồng Minh đều là chuyện tốt, Tần Vũ là nhân tố không ổn định, năng lực chiến đấu cá nhân của hắn quá mạnh, hơn nữa hắn là người sát phạt quyết đoán, người như vậy nếu không thể khống chế được, sẽ là một mối đe dọa cho tất cả mọi người trong Thiên Mông Thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận