Bá Chủ Mạt Thế

Chương 46: Khổng Định Quốc cầu cứu

"Bùm!"

Trước mặt Tần Vũ đột nhiên xuất hiện một bức tường băng được nhanh chóng ngưng tụ, tường băng chắn trước mặt Tần Vũ, Huyết Diễm trường thương của Tần Vũ giận dữ bùng lên lửa tím bao quanh thân thương, một thương đâm tới, đánh nát tường băng thành từng mảnh vụn.

"Xoẹt!"

Ngay khi bức tường băng bị đâm vỡ, một lá chắn vô hình khác được hình thành trước mặt Tần Vũ, đó là lá chắn Niệm Lực của Phan Văn Bân vừa mới hình thành, Tần Vũ quét mũi thương từ dưới mặt đất vuốt lên không trung, lá chắn Niệm Lực trong nháy mắt bị xẻ làm đôi.

Lưng của Phan Văn Bân và Cẩu Thiên Sương đều đã ướt đẫm mồ hôi, đối mặt với một Tần Vũ xông đến như hổ vồ, tất cả những gì hai gã có thể làm được là dựng tường băng và lá chắn Niệm Lực để ngăn chở, nhưng hai kỹ năng này cũng chỉ có thể làm chậm Tần Vũ vài giây và cả hai gã vô thức bước lùi lại từng bước.

"Hai vị Chiến Thần... hợp công… thất bại..." Lúc này, tất cả mọi người quan chiến ở quảng trường bắt đầu bàn tán, bọn họ không thể tin được trước đó Giang Hồng bại trận, mà hiện tại lại thêm hai vị chiến thần Cẩu Thiên Sương cùng Phan Văn Bân liên thủ cũng thất bại, niềm tin sụp đổ, bọn họ có thể không sốc sao?

“Lên đi anh!” Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Linh Tâm Nhi đỏ bừng, hưng phấn cổ vũ Tần Vũ thành tiếng.

"Anh ta nói... CƯỜNG GIẢ là như vậy sao, Thật mạnh!" Tô Nguyên siết chặt nắm đấm, Tần Vũ thể hiện quá mạnh mẽ để cho anh vừa ấn tượng vừa khiếp sợ, càng làm cho anh hướng tới hai chữ CƯỜNG GIẢ như Tần Vũ, anh ta cũng muốn có lực lượng cường đại như vậy!

“Biến thái… Đồ biến thái!” Miêu Thụy không ngừng lẩm bẩm, Tần Vũ hiện tại trong lòng anh ta đã hoàn toàn trở thành siêu cấp Cường Giả, có thể cùng so bì với Chiến Thần đứng đầu Thập đại Chiến Thần – Chiến Thần Tu La.

Nhìn thấy Phan Văn Bân và Cẩu Thiên Sương liên tục bước lùi, hoàn toàn không có khả năng chống trả, Khổng Định Quốc vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, ông ta hiểu rằng nếu Cẩu Thiên Sương và Phan Văn Bân chết, ông ta sẽ không còn người nào có thể ngăn Tần Vũ lại, Tần Vũ lấy mạng ông ta sẽ dễ dàng lắm thay.

Nghĩ đến đây, Khổng Định Quốc nhìn Lý Hồng Minh và Triệu Hưng Thụy đang ở phía xa, ông ta hét lên: "Các người chỉ đứng nhìn thằng nhãi này hành động ngạo mạn và bừa bãi ở Thiên Mông Thành sao? Để nó làm chuyện bậy bạ như vậy, uy nghiêm Thiên Mông Thành của chúng ta để ở đâu? Luật Pháp ở đâu? Tất cả những cường giả tiến hóa đều có thể hành xử giống như thằng nhãi này trong tương lai phải không?"

Dưới đám đông trong quảng trường, Khổng Định Quốc dù có da mặt dày đến đâu cũng không dám trực tiếp cầu cứu, nhưng lại lấy danh dự của Thiên Mông Thành ra để nói.

Mặc dù Lý Hồng Minh và Triệu Hưng Thụy biết rằng Khổng Định Quốc đang cầu cứu, đúng là tự gây nghiệt, nhưng những gì ông ta nói không phải là không có lý, có thể nói rằng chính Khổng Định Quốc và con trai của ông ta đã gây nên những rắc rối này, nhưng như mọi thể chế lãnh đạo vẫn luôn cần duy trì tôn nghiêm và pháp luật, dù là trong tận thế mọi thứ đã mai một đi nhiều. Nói đi nói lại dù sao thì Khổng Định Quốc cũng là một thủ lĩnh Thiên Mông Thành, luật là ý chí của tầng lớp thống trị, ở trước mặt toàn thể mọi người không thể xé rách lớp mặt nạ, hòa bình và ổn định rõ ràng vẫn cần được duy trì ở Thiên Mông Thành.

Điều quan trọng nhất là, như Khổng Định Quốc đã nói, đây là điểm mấu chốt ở Thiên Mông Thành sau tận thế mà cả ba thủ lĩnh Thiên Mông Thành đã cùng thống nhất, những cường giả tiến hóa phải bị quản chế, không được phép hành động liều lĩnh.

Sự tôn nghiêm của Thiên Mông Thành không thể bị thách thức!

Triệu Hưng Thụy biết rằng Lý Hồng Minh mạnh hơn ông ta, ông ta càng không thể nhìn Khổng Định Quốc chết, nếu không ông ta cũng sẽ không còn vị trí thủ lĩnh nữa, ông ta dứt khoát ra lệnh: "Đổng Khinh Viêm, Tống Tinh, hãy đi giúp lão ta đi."

"Vâng!"

Đổng Khinh Viêm và Tống Tinh lập tức nhận lệnh, về phần Kiền Sâm, anh ta không phải là người tiến hóa giỏi chiến đấu, vì vậy Triệu Hưng Thụy đã không để anh ta ra tay.

Lý Hồng Minh do dự một chút, sau đó cũng quả quyết nói: "Bất kể như thế nào, không thể để một cường giả tiến hóa đứng trên luật lệ của Thiên Mông thành mà làm bậy. Chu Ngọc cùng Viêm Cao, các ngươi tùy tình huống mà chuẩn bị xuất thủ. Nếu có thể bắt sống bọn hắn thì bắt sống, nếu không thể ... cứ tùy tay mà làm.”

Tần Vũ với tư cách là cường giả tiến hóa đơn độc, có thể tiến hóa đến trình độ ngang với Chiến Thần đứng đầu Thiên Mông Thành, nhất định sẽ có vô số bí mật để nhanh chóng tăng cao thực lực, nếu có thể nắm giữ sẽ làm thực lực tổng thể của Thiên Mông Thành nhanh chóng tăng lên. Lý Hồng Minh thầm nghĩ.

Nhưng Tần Vũ rõ ràng là một kẻ nguy hiểm, bắt sống hắn quá khó, nếu thật sự không thể bắt sống, vì giảm thiểu thương vong, chỉ có thể trực tiếp giết chết!

"Đáng ghét......"

“Thôi xong……”

Nhìn thấy Tần Vũ càng ngày càng gần, Cẩu Thiên Sương cùng Phan Văn Bân tuyệt vọng, mồ hôi đầm đìa, một loại sợ hãi không nói nên lời bao trùm bọn họ, lưỡi hái tử thần càng ngày càng kề gần cổ.

"Vù vù!"

Đúng lúc này, một tiếng xé gió đinh tai nhức óc truyền đến, đó là một sợi dây leo màu xanh to như bắp tay, trên đó phủ đầy gai nhọn, giống như một cây roi dài hướng về phía Tần Vũ quất tới.

Tần Vũ đương nhiên sẽ không bị công kích bất thình lình này đánh trúng, cổ tay xoay mạnh một cái, Huyết Diễm trường thương đã đâm thẳng vào dây leo rậm rạp, lực lượng mạnh mẽ khiến dây leo bay ngược ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận