Bá Chủ Mạt Thế

Chương 234: Ngục Khuyển, Ô Mộc và Cuồng Sơn đều phải chết

Tiểu Hắc bay đến đứng bên cạnh Tần Vũ, nó trầm giọng nói:"Cẩn thận Diêm La Bất Tử Thú ... Con quái vật này vô cùng khủng bố, ngay cả tôi cũng đánh không lại."

Tiểu Hắc vẫn luôn cuồng vọng thời điểm này không dám mạnh miệng nữa rồi, bởi vì nó nhận thức rõ ràng nó không phải là đối thủ của con quái vật trước mặt.

Cánh cổng lớn của Hắc môn mở rộng ra, Diêm La Bất Tử Thú bước ra ngoài, ánh mắt như đang dò xét mọi vật, tất cả mọi người dường như có thể nghe được tiếng tim mình đập “ thình thịch!”, khí tức của Diêm La Bất Tử Thú thật sự là quá kinh khủng, đủ để cho người khác không còn muốn phản kháng khi đối diện với nó!

Rốt cục, Diêm La Bất Tử Thú từ trong Minh giới đi ra.

Minh linh nắm giữ áo nghĩa, lần trước khi ra ngoài là khi thu phục Ngục Khuyển, Cuồng Sơn và Ô Mộc. Còn đây là lần thứ hai!

Mọi người cũng rốt cuộc nhìn rõ bộ dạng của Bất Tử Minh Vương Thù nhìn giống hệt Đê Thính ở trong truyền thuyết với đầu một sừng, nanh vàng, vảy xanh, nó bước ra khỏi Hắc môn nhưng lại ngồi chồm hổm dưới đất trước hắc môn, nếu như nó đứng thẳng lên tuyệt đối cao hơn mười mét!

Từ sau khi Diêm La Bất Tử Thú ra ngoài, toàn bộ không gian chiến trường như cô đọng lại, mọi người ngay cả hít thở cũng không dám.

Tần Vũ bình tĩnh quay đầu nhìn sang Lãnh Tuyết, Tôn Bằng, Chu Cường vẫn đang chấn động, anh cảnh tỉnh: “Mọi người đứng ngây ra đó làm gì mau giải quyết nốt đám quái vật biến đổi gien.”

"Được!" Đám người Lãnh Tuyết, Tôn Bằng, Chu Cường phản ứng lại, bọn họ vội vàng rời đi khỏi khu vực bên này, không gian chiến trường của U Minh thuyền còn lại mười mấy con quái vật vẫn đang liều mạng cắn nuốt lẫn nhau, muốn tiến hóa thêm lần nữa.

"Tư lệnh Lý…!" Lúc này bên người Lý Nguy chỉ còn lại bảy tám người tiến hóa, đám người Cú Ma, Lâm Phong, Dương Cảnh Lăng, Lục Vân và ba người khác đều có sắc mặt trắng bệch. Rất có thể hôm nay bọn họ sẽ phải bỏ mạng tại đây!

"Nhất định phải bảo vệ thật tốt Tư lệnh Lý !" bảy tám người tiến hóa bên cạnh Lý Nguy đều tự nhủ thầm. Dù cho bọn họ đều cảm nhận được Diêm La Bất Tử Thú có thực lực chắc chắn là vô cùng kinh khủng. Nhưng vì muốn bảo vệ Lý Nguy, bọn họ vẫn hừng hực ý chí chiến đấu. Bảo vệ Lý Nguy so ra còn quan trọng hơn tính mạng của chính họ.

Khi còn nhỏ, gia cảnh của Cú Ma rất nghèo, anh ta là người luôn lỗ lực, có tương lại và là niềm hy vọng của cả ra đình. Nhưng có biến cố đã xảy ra với gia đình anh ta. Là Lý Nguy đã xem trọng và cất nhắc anh ta. Thậm chí còn một đường đề bạt thăng chức và bồi dưỡng anh ta thành Chiến Thần. Cú Ma cũng trở thành người mà Lý Nguy tín nhiệm nhất.

Đối với ân tình của Lý Nguy, Cú Ma nguyện dùng sinh mạng để bồi lại.

Nhưng mà Cao Kiêu, Lục Vân, Lâm phong, Dương Cảnh Lăng đều hơi nghi hoặc một chút, lúc này Lý nguy dĩ nhiên không có nửa phần bối rối, tương phản, khóe miệng hắn có nhàn nhạt hưng phấn, một đôi mắt nhìn chằm chằm minh vương thú, một bộ thoả mãn hết sức dáng vẻ.

Tuy vậy họ vẫn không thể hiểu được tâm thái bình tĩnh như núi sập trước mắt mà không sờn của Lý Nguy. Cái này để cho bọn họ đều không thể nào hiểu được, ngược lại dường như Lý Nguy còn đang hưng phấn càng làm cho những người thân tín của ông ta càng thêm khó hiểu.

Tuy vậy tình huống lúc này quá nguy hiểm!

Ánh mắt của Minh Linh hiện lên vẻ uy nghiêm, nó quét mắt nhìn đám người tiến hóa thản nhiên nói: “Các ngươi không có cơ hội nào đâu, ta là bất tử và mang sức mạnh của thần!”

Diêm La Bất Tử Thú rất hưng phấn, nhó đang thèm thuồng nhìn những người tiến hóa đến nhỏ dãi. Nếu nó không lấp đầy cái bụng đói thì thật có lỗi với chính mình.

Tiểu Hắc có chút áo não nói: "Đáng tiếc, nếu như tôi có thể đạt được cấp ba chắc chắn sẽ giải quyết được nó!”

Mặc dù Tiểu Hắc rất mạnh, nhưng lực lượng của nó vẫn chỉ là ở cấp hai. Trường áp chế cấp độ tiến háo sẽ áo chế năng lực của nó suy yếu hơn phân nửa! Nó căn bản là không có cách nào uy hiếp được Diêm La Bất Tử Thú.

Mà Tần Vũ cũng đang cân nhắc, lúc trước Lý nguy nói chỉ cần có thể giết chết Minh Linh thêm một lần nữa là Lý Nguy có cách để nó không thể sống lại. Thực ra ngay từ đầu Tần Vũ cũng không quá tin tưởng lời Lý Nguy nói, nhưng bọn họ đã không còn lựa chọn nào khác, Nếu đề Minh Linh chiếm được U Minh thuyền nó sẽ ngày càng mạnh.

Tần Vũ mơ hồ có chút nhận ra bản thể thật sự của Minh Linh không phai là dạng thây ma, mà chính là Diêm La Bất Tử Thú.

Diêm La Bất Tử Thú có thục lực cường đại nhưng không thể tự mở Hắc Môn để thoát ra ngoài Minh Giới. Bằng không thân thể bên ngoài của Minh Linh không có qua nhiều ý nghĩa.



Tần Vũ thoáng suy nghĩ liền nói với những người trong nhóm của mình:" Cần kéo dài thời gian không nên ham chiến từ từ tìm ra điểm yếu của Minh Linh và Diêm La Bất Tử Thú.”

Đối diện là biện pháp duy nhất nếu để Minh Linh chiếm quyền điều khiển U Minh thuyền họ càng không có cơ hội nào.

"Hài, cũng đành vậy." Tiểu Hắc thở dài.

“Được, anh Tần.” Địch Thiếu Phong nói.

“Em hiểu!” Tần Tiểu Vũ đáp lời.

Đạo Diệc và Bạch Tiểu Na gật đầu.

Tần Tiểu Vũ ngưng thần tập trung, sau đó Cường Hóa lên người Tiểu Hắc và Địch Thiếu Phong.

Lúc này Tiểu Hắc và Địch Thiếu Phong bỗng nhiên cảm giác được một cỗ lực lượng tác dụng gia trì chúc phúc ở tại trên người của bọn họ, thể chất của bọn họ lập tức tăng lên gấp đôi.

"Cảm giác quen thuộc này đã quay trở lại?" Địch Thiếu Phong hưng phấn, anh tự nhiên biết đây là năng lực của Tần Tiểu Vũ. Tiểu Hắc có chút kinh ngạc quay đầu nhìn trộm Tần Tiểu Vũ một thoáng.

Trước Tần Vũ không muốn để Tần Tiểu Vũ dùng Cường Hóa là muốn cô bảo toàn năng lượng gien để dùng vào thời khác nguy cấp. Đã từng chúc phúc cường hóa cho Tần Vũ khi đối chiến với Minh Linh tại căn cứ. Năng lượng gien của Tần Tiểu Vũ đã tiêu hao không ít.

Ngục Khuyển lão nhị trong đám Bất Tử tộc hỏi:"Bẩm Vương, tiếp theo chúng tôi nên làm gì đây!”

Minh linh bỗng nhiên cười ha hả nói: "Không bằng các ngươi cũng trở thành một phần của ta đi, giống lũ quái vật biến đổi gien kia đang làm kìa!”

"Ngài... ý ngài là sao?" Ngục Khuyển hỏi lại.

Cả Ngục Khuyển, Ô Mộc và Cuồng Sơn đều có một dự cảm không lành.

.

Diêm La Bất Tử Thú quay đầu nhìn về phía bọn chúng. Ngục Khuyển nhanh chóng hóa chó bỏ chạy, Cuồng Sơn độn thổ và Ô Mộc bám lấy người Ngục Khuyển. Nhưng đã chậm, Diêm La Bất Tử Thú nhảy tới vồ lấy Cuồng Sơn và Ô Mộc cắn nuốt bọn chúng. Ngục Khuyển đang chạy quay một đầu chó nhìn lại mà hoảng sợ, nơi này là không gian ảo nó biết chạy đi đâu đây?

"Nhồm nhoàm!" Diêm La Bất Tử Thú cắn nuốt Cuồng Sơn và với vẻ thích thú trên mặt.

Song xuôi, nó nhìn theo hướng Ngục Khuyển và Ô Mộc. Một cuộc rượt đuổi giữa thần thú phương đông Đế Thích và chó canh cổng địa ngục phương tây Ceberus bắt đầu.

Ngục Khuyển còn chưa kịp phát huy ra hết năng lực, một cái sừng nhọn đã xuyên qua lồng ngực của nó, một cái đầu thú với răng nanh vàng cắn vào Ô Mộc đang bám vào vai của Ngục Khuyển. Ô Mộc chết, còn máu đen của Ngục Khuyển tuôn ra ồ ạt.

Diêm La Bất Tử Thú vẽ ra một vòng cung trên khóe miệng, như khinh bỉ con sâu cái kiến không tự lượng sức còn định bỏ chạy. Bộ dáng cao cao tại thượng, bễ nghễ nhìn về phía bên đám người tiến hóa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận