Bá Chủ Mạt Thế

Chương 107: Tăng cường tiến hóa Đạo Diệc

"Cú Ma đâu? Anh ấy sẽ không sao chứ?" Dương Cảnh Lăng có chút lo lắng.



Sự thật đã chứng minh rằng những lo lắng của anh ấy là vô ích. Ngay sau đó, Cú Ma đã quay trở về đội ngũ. Anh ấy đang vác theo một con quái vật giống con khỉ, y hệt như con quái vật xuất hiện trước đó, anh ta trầm giọng báo cáo với Lý Nguy nói: "Vừa rồi chính là con quái vật này phát ra thanh âm kia, nó đã bỏ chạy rất nhanh."



Hóa ra là có hai con khỉ bị đột biến, một con phát ra thanh âm để dẫn dụ Cú Ma đi xa, một con còn lại lập tức biến hình thành bộ dạng của Cú Ma với ý định trà trộn vào đội ngũ.



"Được rồi, chúng ta tiếp tục lên đường thôi." Lý Nguy khẽ gật đầu.



Đội ngũ tiếp tục tiến lên về phía trước, Tần Vũ ngồi trở lại trên lưng của Hỏa Giáp Trùng Vương, Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ tiến hành Cường Hóa và Sao Chép lên một khối năng lượng tiến hóa, giá trị của khối năng lượng tiến hóa vừa thu được trong người con biến dị thú vữa nãy trong nháy mắt tăng lên gấp bốn lần, Tần Vũ giao cả hai khối năng lượng tiến hóa vừa có được vào trong tay của Đạo Diệc, rồi anh nói: "Mau dùng đi."



"Điều này. . . " Đạo Diệc sửng sốt, vội vàng muốn từ chối, anh đã sớm được hai người Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ giải thích về năng lượng tiến hóa, hai khối năng lượng tiến hóa này có thể để cho người tiến hóa trở nên mạnh mẽ hơn, tuyệt đối là những vật quý giá trong tận thế.



Tần Tiểu Vũ cười nói: "Tiểu đạo sĩ, mau sử dụng chúng đi, năng lực của anh không tệ đâu, tăng cường tiến hóa sẽ giúp anh có nhiều phép thuật thú vị hơn, tôi rất chờ mong đó!"



"Được! Vậy thì cảm ơn hai người!" Đạo Diệc gật đầu, cuối cùng anh cũng đồng ý, trong lòng anh tự hứa rằng mình nhất định sẽ chế ra những lá bùa hữu dụng giúp đỡ hai người Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ.



Tần Vũ hào phóng cho Đạo Diệc hai khối năng lượng tiến hóa gien như vậy, cũng là có nguyên nhân, trước đây Đạo Diệc đã từng giúp đỡ hai người Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ, năng lực của Đạo Diệc rất có tiềm lực, những lá bùa phong ấn hay chữa thương đều rất hữu dụng, chỉ cần số lượng nhiều là có thể hoàn toàn bù đắp cho chất lượng, điều này có thể thấy qua việc Đạo Diệc có thể vây khốn Tuyết Lệ Ti bằng hàng chục lá bùa Khốn Yêu mà chưa từng sử dụng bất kỳ khối năng lượng tiến hóa nào.



Đương nhiên, quan trọng nhất là Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đều đã là người tiến hóa cấp hai, loại năng lượng tiến hóa cấp một này tác dụng quá yếu, bọn họ sử dụng cũng là lãng phí, đưa cho Đạo Diệc mới có thể đạt được lợi ích tốt nhất cho cả nhóm.



Sau khi Đạo Diệc sử dụng xong hai khối năng lượng tiến hóa, anh rõ ràng cảm giác được bản thân đã trở nên mạnh mẽ hơn, trước đó anh chỉ mới là một người tiến hóa có thể chất gấp đôi người bình thường mà chưa từng tiến hóa thêm, hai khối năng lượng tiến hóa có tác dụng trực tiếp gia tăng thể chất của anh ta từ gấp hai lần thể chất của người bình thường vọt lên gấp bảy lần thể chất của người bình thường.



Tần Vũ đột nhiên nhìn thấy Hỏa Giáp Trùng Vương ngồi ở dưới ghế của mình, anh nói với Tần Tiểu Vũ: "Đúng rồi, anh suýt chút nữa quên mất, con Hỏa Giáp Trùng Vương này của em cũng cần thức ăn đúng không?"



Trùng tộc cũng cần thức ăn để tồn tại, nhưng thức ăn mà chúng ăn không phải là thịt hay những thứ tương tự. Mẫu Trùng sẽ xây dựng một nơi đặc biệt, nơi này sẽ tiết ra một số loại chất nhầy, đây là thức ăn cho tất cả Trùng tộc để bổ sung thể lực, Hỏa Giáp Trùng Vương cũng ăn những chất nhầy này, nếu không có thức ăn trong một thời gian dài, Hỏa Giáp Trùng Vương sẽ chết vì đói.



Tần Tiểu Vũ cười nói: "Anh có thể cho nó ăn tinh hỏa, nó cũng sẽ ăn được tinh hỏa… Hì! Nhưng tinh hỏa trân quý như vậy, anh đương nhiên sẽ không lấy ra cho nó ăn. Thực ra máu của em cũng có thể bổ sung thể lực cho nó, chỉ có điều mỗi ngày đều cần vài giọt máu."



Nói rồi, Tần Tiểu Vũ nhảy xuống khỏi lưng Hỏa Giáp Trùng Vương, đi đến trước mặt con Hỏa Giáp Trùng Vương, cô cắn đầu ngón tay của mình, sau đó nhỏ vài giọt máu có ánh sáng lung linh huyền ảo vào giữa trán của con Hỏa Giáp Trùng Vương.



"Xì xì!"



Hỏa Giáp Trùng Vương kêu lên một tiếng đầy thích thú, nó dùng ánh mắt tràn đầy sùng bái nhìn Tần Tiểu Vũ, giống như đang nhìn thấy thần linh ở ngay trước mặt của mình vậy.



Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng Tần Vũ mơ hồ nhận ra được, sau khi con Hỏa Giáp Trùng Vương hấp thu vài giọt máu của Tần Tiểu Vũ, khí tức của nó dường như cũng mạnh hơn một chút, Tần Vũ có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ đây cũng là sức mạnh của năng lực Khống Hồn Nguyền Rủa?



Tuy nhiên dù sao đây cũng là một chuyện tốt, một ngày con Hỏa Giáp Trùng Vương cũng chỉ cần mấy giọt máu của Tần Tiểu Vũ, Tần Tiểu Vũ đã là người tiến hóa cấp hai, cô hoàn toàn có thể đáp ứng được điều này.



Lý Nguy hơi quay đầu lại nhìn Tần Tiểu Vũ, sau đó thu hồi ánh mắt, Lục Vân thấy vậy cũng tán thưởng: “Hai người đó thật đúng là không tưởng tượng nổi, Tần Vũ thì không cần phải nói, thực lực của anh ta quá mạnh mẽ, tính cách lại thần bí khó dò, đến ngay cả cô gái hay đi bên cạnh anh ta cũng có năng lực cường đại, con Hỏa Giáp Trùng Vương là Trùng tộc cấp hai, cũng bị cô ấy thuần hóa phải phục tùng."



"Thật sự là khiến người khác nhìn không thấu..." Lý Nguy sững sờ lẩm bẩm, cũng không biết có phải ảo giác hay không, Lục Vân, Cú Ma và Dương Cảnh Lăng đều cảm thấy vẻ mặt của Lý Nguy lúc này rất là khó hiểu.



Khi trời chạng vạng tối, Lý Nguy ra lệnh cho đội ngũ dừng lại và dựng trại tiến hành nghỉ ngơi, nơi ông ta chọn làm nơi dựng trại là một bãi đất trống rộng lớn, ở một địa phương thoáng đãng như vậy, có thể coi là một chỗ tốt để dựng trại, ở nơi này dễ dàng có thể quan sát rõ tình hình xung quanh.



Hầu hết những người lính đều đang bận rộn dựng lều trại, nhóm ba người Tần Vũ cũng được phát cho một cái lều, Tần Vũ ở kiếp trước thường xuyên phải đi ra ngoài săn bắn, việc dựng lều trại đối với anh là rất dễ dàng, chỉ một thoáng, một chiếc lều rộng rãi thoải mái đã được dựng lên trên mặt đất, và như vậy công việc dựng lều nghỉ lại tối nay của nhóm Tần Vũ đã hoàn tất.



Dựng lều xong cũng là đến lúc đội ngũ chuẩn bị ăn bữa tối, lúc này sắc trời đã nhuộm màu đen kìn kịt, có một nhóm binh lính đang ở trong rừng cây phụ cận lấy củi, nhóm người Tần Vũ cũng vậy, Tần Vũ trực tiếp đánh gãy một thân cây to bằng bắp chân, sau đó để cho Tần Tiểu Vũ sử dụng cây kiếm của cô cắt thân cây lớn thành các dải gỗ.



Khi cây còn sống, trong thân có chứa nước đương nhiên không thể làm củi đốt, nhưng Tần Vũ khống chế ngọn lửa có nhiệt lượng vừa phải làm nước trong các dải gỗ này bốc hơi hết trở thành củi khô, sau đó xếp chúng lại với nhau thành một đống củi lớn và đốt cháy.



"Ha ha, anh, năng lực của anh thật là lợi hại! Anh giúp em hâm nóng cơm đi! Em thích ăn cơm!" Trong đội ngũ đã có đội lính hậu cần bắt đầu nhóm lửa nấu ăn, Tần Tiểu Vũ cũng không đợi được nữa, cô ôm lấy cánh tay của Tần Vũ lắc lắc, cất giọng nũng nịu. Tần Vũ không có biểu cảm gì, nhẹ nhàng gật đầu, anh lục lọi tìm kiếm trong nhẫn không gian, rồi lấy ra một bát cơm nhỏ, anh đã để dành từ hôm qua.



Tần Vũ điều chỉnh ngọn lửa cho nhiệt lượng vừa đủ chỉ để hâm nóng cơm, sau khi cơm đã bốc hơi nóng, anh đưa sang cho Tần Tiểu Vũ, Tần Tiểu Vũ cầm một đôi đũa xới đều cơm rồi bắt đầu ăn, cho dù chỉ là một bát cơm trắng, cô vẫn ăn một cách đầy vui vẻ. Còn Tần Vũ thì ngồi bên cạnh nhìn cô ăn cũng vui vẻ theo.



Bỗng Đạo Diệc ở bên cạnh, quay đầu sang bên, anh ta vươn dài cổ khẽ ngửi ngửi, có chút hưng phấn nói: "Là mùi mì gói sao?"



Ngoài những người lính đang canh gác, có rất nhiều người lính cũng đã ngả lưng nghỉ ngơi, bọn họ biết rằng ngày mai bọn họ còn phải tiếp tục lên đường, nếu ở lại nơi hoang dã này thêm một ngày là bọn họ sẽ thêm một phần nguy hiểm, tuy nhiên lúc này bọn họ đã ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc khi xưa, một mùi thơm của mì gói, mọi người đều nuốt nước bọt ừng ực.



Vào thời điểm hành quân ban ngày, thức ăn của binh lính sẽ là một số loại bánh kếp, lương khô hoặc bánh quy nén, nhưng vào ban đêm, bữa ăn tối sẽ được nấu nướng cẩn thận hơn, ngon hơn một chút.



Nơi khu vực nấu nướng bếp núc của đội ngũ đang bốc khói thơm nghi ngút, mùi vị khiến những người lính xung quanh đó, ai nấy đều ứa nước miếng, may mà bọn họ đều là quân nhân, đói bụng cũng vẫn có thể kiềm chế bản thân ở nguyên tại vị trí, nếu là một nhóm người vô kỷ luật thì nơi nấu nướng sớm đã bị vây chặt như nêm cối, cơm nước đã sớm sẵn sàng, tất cả binh lính đều có ý thức xếp hàng nghiêm chỉnh chờ nhận khẩu phần ăn của mình.



Hàng người đã rất dài, Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ và Đạo Diệc tạm thời không qua đó. Nhưng một lúc sau có một người lính bưng một cái mâm lớn đi tới, trên đó có ba bát mì gói bốc khói nóng hổi, thơm ngát cả lều trại.



Tuy chỉ là bát mì cỡ bình thường, cũng không có nhiều sợi mì nhưng đặc biệt trên mặt của bát mì có một quả trứng màu trắng cực kỳ bắt mắt. Ở tận thế như bây giờ thì đây quả là bữa ăn ‘sơn hào hải vị’!



“Ngài Tần, đây là bữa tối của các ngài, nếu như ngài thấy không đủ thì xin hãy gọi chúng tôi.” Người lính cung kính nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận