Bá Chủ Mạt Thế

Chương 76: Bỏ chạy

Nhưng qua tình huống vừa rồi Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ cũng đã tìm ra cách để đối phó với Nguyên Quỷ, Tử Lôi Thần Kiếm giờ chỉ là một vũ khí bán linh hồn nhưng vẫn vượt qua cấp S. Thanh kiếm có theo tia sét mạnh mẽ công kích, và thậm chí còn mạnh hơn nữa bởi vì nó còn có thuộc tính tử vong ngay tức khác, nếu kích hoạt được thuộc tính tử vong, đối thủ lập tức đột tử, đây là thuộc tính đáng sợ, bỏ qua cấp độ sinh mệnh và phòng ngự!

Nhìn thái độ sợ hãi của Nguyên Quỷ, nó cũng không dám đón đỡ một nhát chém của Tử Lôi Thần Kiếm!

Khi này chỉ cần Tần Vũ khống chế được Nguyên Quỷ, sau đó Tần Tiểu Vũ một kiếm chém xuống, hẳn là có thể đối phó với Nguyên Quỷ. Ngay cả Tần Vũ ở trong trạng thái Cường Hóa cũng không phải là đối thủ của Nguyên Quỷ nên cần Tần Tiểu Vũ ra trận.

"Ta không chơi với các ngươi nữa, ta có công việc trọng yếu, các người quá phiền toái, chào nhé!" Thấy Tần Tiểu Vũ không trả lời, cả hai Nguyên Quỷ cười ha ha, sau đó cả hai Nguyên Quỷ biến thành hai vũng nước màu đen, thẩm thấm vào trong lòng đất, rồi nhanh chóng biến mất.

Kết giới chung quanh khoảng sân cũng từ đó biến mất, sắc mặt Tần Vũ có chút khó coi, khí tức Nguyên Quỷ sau khi chui vào lòng đất đã không còn vết tích, Tần Vũ không phát hiện ra đầu mối gì.

Tần Tiểu Vũ thở phào nhẹ nhõm: "Phù! Nó chạy rồi?"

Tần Vũ đang định đáp lại, sắc mặt đột nhiên thay đổi: "Không ổn!"

Tần Vũ vội vàng chạy tới một gian phòng, Tần Tiểu Vũ cũng kịp phản ứng, vội vàng chạy theo.

"Bên ngoài. . . Xảy ra chuyện gì?" Trong một gian phòng, Linh Tâm Nhi có chút sợ hãi ngồi nép mình ở mép giường, nhưng vừa nghĩ tới Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ ở phòng bên cạnh, cô bé hơi thả lỏng một chút, "Gặp chuyện đã có anh Tần Vũ, chị Tiểu Vũ ở đây, mình không cần phải sợ gặp bất kỳ nguy hiểm nào." Cô bé tự nhủ.

Nhưng vào lúc này, trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một bóng đen, đây là một sinh vật quỷ quái mà Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ vừa đối diện, đó chính là Nguyên Quỷ!

Đôi mắt to như chuông đồng của Nguyên Quỷ tỏa sáng đầy phấn khích: "Ha ha, không ngờ ở nơi này lại tìm được một tiểu gia hỏa có tiềm lực như ngươi. So với việc tăng gấp đôi thể chất, song năng lực thì năng lực có thể khống chế tâm trí kẻ khác của ngươi vẫn là mạnh nhất! Ha ha! Đúng như vậy! Nào bé cưng! Nguyên Quỷ đại nhân muốn ngươi!"

"Không... Đừng tới đây!" Linh Tâm Nhi cả kinh, cô bé nắm chặt đoản kiếm màu bạc trong tay, nhưng ở trước mặt Nguyên Quỷ, cô bé làm sao có đủ khí lực cùng dũng khí để chống cự?

Một cánh tay của Nguyên Quỷ kéo dài ra như một con rắn, vươn ra, quấn quanh người Linh Tâm Nhi.

“Buông ra!” Đúng lúc này, cửa phòng bị một lực mạnh phá vỡ, trong mắt Tần Vũ phun ra ngọn lửa tím, ném thương vào Nguyên Quỷ.

“Tạm biệt nhé! Ha ha!” Nguyên Quỷ cười khẽ một tiếng, sau lưng đột nhiên duỗi ra hai tấm mỏng màu đen, nhanh chóng biến hình thành đôi cánh, nó vỗ cánh, kéo theo Linh Tâm Nhi bay thẳng lên trời, phá thủng mái nhà một cái lỗ lớn, biến mất ở trong bóng đêm.

Tần Vũ nhảy dựng lên, cũng đánh thủng mái nhà một lỗ lớn, lao ra khỏi phòng. Nhanh chóng vận công lửa tím hình thành phản lực dưới chân.

Tần Vũ đứng ở trên không cách mái nhà hơn chục mét, nhưng chỉ có thể nhìn thấy Nguyên Quỷ còn bay cao tới gần năm chục mét, vẫn không ngừng bay lên, từ xa vọng lại tiếng Linh Tâm Nhi đang sợ hãi: "Đại ca, Tiểu Vũ tỷ tỷ, cứu… em… với!"

"Bắn! Mau bắn hạ!" Lúc này, trong thành có một số binh lính nhìn thấy Nguyên Ma bay lên không trung, bèn chía súng bắn tỉa về phía Nguyên Quỷ.

Nguyên Quỷ chẳng thèm quan tâm, người nó phình to ôm lấy Linh Tâm Nhi vào trong, đạn súng bắn tỉa cũng chả làm gì được nó.

Lúc này Tần Tiểu Vũ cũng cưỡi Hoa thú bay lên không nhưng tốc độ quá chậm so với Nguyên Quỷ.

Thân ảnh Nguyên Quỷ xa dần, hóa thành một cái chấm đen trong không trung, dần dần biến mất tại trong bầu trời đêm đen như mực, Tần Vũ siết chặt hai tay rỉ máu, trong lồng ngực dâng lên một cỗ lửa giận ngùn ngụt.

Tần Vũ hiếm khi tức giận, nhưng lần này anh thực sự tức giận, anh đã cứu mạng Linh Tâm Nhi, cũng có ấn tượng rất tốt đối với cô bé trong những ngày này, và đã quyết định huấn luyện cô bé ấy thật tốt, để đồng hành cùng mình, nhưng Tần Vũ không ngờ, sinh vật tên Nguyên Quỷ này đột ngột xuất hiện và bắt cô bé đi ngay trước mắt.

Giọng nói sợ hãi và đầy tuyệt vọng của Linh Tâm Nhi vẫn còn văng vẳng bên tai, Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ không khỏi buồn bã, có lẽ họ sẽ không bao giờ gặp lại cô bé thông minh, lanh lợi, và mạnh mẽ này nữa.

"Mong... rằng em không sao. Nguyên Quỷ chủ động ra tay bảo vệ em, nó nhất định không muốn giết em đâu." Tần Vũ đang tự an ủi trong lòng.

Đột nhiên Tần Vũ giật mình, phát hiện Hoa thú đang quấn lấy Tần Tiểu Vũ trở xuống mái nhà từ trên không trung.

Hoa thú đặt Tần Tiểu Vũ xuống mái nhà, nó kêu lên ‘chít chít’ và chạy vòng quanh Tần Tiểu Vũ. Thân thể của Tần Tiểu Vũ đang đau đớn run rẩy, Tần Vũ vội vàng đến bên Tần Tiểu Vũ, đỡ cô dậy, Tần Tiểu Vũ thanh âm có chút run run: "Em... em không sao... Tâm Nhi đâu... Tâm Nhi đâu rồi anh? Anh có cứu được Tâm Nhi không?"

Tần Vũ rất lo lắng, không ngờ bệnh tình của Tần Tiểu Vũ lại bùng phát vào lúc này, nhìn thấy bộ dạng đau lòng của Tần Tiểu Vũ, Tần Vũ cũng không thể làm gì hơn được, anh đè nén mọi suy nghĩ như nổ tung trong lòng, bế Tần Tiểu Vũ lên, ôm vào lòng, nhảy xuống chiếc giường phía dưới, anh nhẹ giọng nói: "Không... không sao đâu, em cần nghỉ ngơi, cần phải kiên trì, bệnh của em trong thời gian ngắn sẽ sớm khỏi thôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận