Bá Chủ Mạt Thế

Chương 58: Lại nương tay

Phan Văn Bân đã tỉnh lại, nhưng khuôn mặt lãnh đạm của bản sao Tần Vũ đã ở ngay gần, bản sao Tần Yu lạnh lùng nói: "Ta vừa nói sẽ giết ngươi và Cẩu Thiên Sương, bây giờ ta sẽ tiễn ngươi xuống địa ngục gặp gã."

"Chờ...chờ đã..." Phan Văn Bân chưa kịp cầu xin tha thứ, bản sao Tần Vũ đã dùng một tay chụp mạnh vào mặt của gã, và sau đó bóp mạnh, đầu của Phan Văn Bân vỡ tung như một quả dưa hấu.

"Phịch!"

Thi thể không đầu của Phan Văn Bân bất lực ngã xuống đất.

Phan Văn Bân, cũng đã xuống địa ngục làm bạn với Cẩu Thiên Sương, cả hai đều chết thảm.

Mọi người ở quảng trường bị cảnh tượng đẫm máu này làm cho kinh hãi, một hồi lâu cũng không thấy phản ứng, Tông Tinh đứng ngây ra đó, một trong ba chiến thần từng chiến đấu với bản sao Tần Vũ đã chết, người còn lại hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, chỉ còn lại mình y. Vẫn bảo toàn được sức chiến đấu, nhưng chỉ dựa vào y làm sao có thể đánh bại được bản sao có sức chiến đấu không khác gì bản thể Tần Vũ này?

Ở chỗ Tần Vũ, trận chiến cũng sắp kết thúc.

Cánh tay của Đổng Khinh Viêm được bao phủ bởi ngọn lửa, dần hình thành một con hổ lửa khổng lồ với chiều dài hơn hai mét và nó vồ tới Tần Vũ.

Cánh tay phải của Tần Vũ lập lòe ánh sáng vàng kim, đồng thời bao phủ thêm bởi một tầng ngọn lửa màu tím, một chưởng đánh vào đầu con hổ lửa đang vồ tới.

"Oành!"

Một tiếng nổ vang thật lớn, cả lửa trắng và lửa tím đều tán loạn, Tần Vũ chỉ còn cách Đổng Khinh Viêm không đến năm mét, sắc mặt Đổng Khinh Viêm tái nhợt, cô hiểu mình cũng đã bại trận.

Nhưng mà, Tần Vũ lúc này lại nhíu mày dừng lại động tác, Đổng Khinh Viêm cũng có chút kinh ngạc, cô nhìn sang bên cạnh, lập tức giật mình, bên cạnh cô là một khuôn mặt đáng sợ đầy vảy rắn, từng lọn tóc nhỏ trên đầu là một con rắn nhỏ.

Hóa ra không biết từ lúc nào Chu Ngọc đã xuất hiện ở bên cạnh cô, nhìn thấy Đổng Khinh Viêm sợ tới mức cả người run lên, Chu Ngọc lập tức nghiến răng nghiến lợi, nếu là bình thường, cô nhất định sẽ tiện tay đánh chết Đổng Khinh Viêm, nhưng hiện tại cô hiểu rằng điều quan trọng nhất, trước tiên phải đối phó với kẻ địch đáng sợ hơn là Tần Vũ.

Chu Ngọc nhìn Tần Vũ, cười mị hoặc nói: "Tỷ tỷ rất bội phục ngươi, tiểu đệ đệ, ngươi thật sự rất cường hãn ngoài sức tưởng tượng của ta, nếu như bình thường, tỷ tỷ ta nhất định sẽ không nhịn được sẽ mời ngươi cùng uống rượu tâm tình. Thiếu niên anh hùng giống như đệ đã làm cho trái tim của tỷ rung động liên hồi!"

Tần Vũ bất đắc dĩ nói: "Ta nói này. . . Ngươi không biết bây giờ diện mạo của ngươi rất kinh khủng sao? Uống rượu tâm tình cùng ngươi, ta sợ là nuốt không trôi..."

Lời trêu chọc của Tần Vũ khiến nụ cười của Chu Ngọc lập tức cứng lại.

Sắc mặt của cô hoàn toàn âm trầm, diện mạo có vảy rắn cùng với mái tóc toàn rắn, vừa đáng sợ vừa hung ác, cô gằn giọng nói: "Tốt lắm! Tốt lắm! Ngươi đã hoàn toàn chọc giận ta, cho dù khi dùng chiêu này, sẽ khiến ta bị phản phệ, mất đi toàn bộ sức chiến đấu trong vòng một tuần, ta cũng muốn dùng nó giết ngươi!"

Nghe vậy, da đầu Đổng Khinh Viêm như run lên, cô biết Chu Ngọc sắp dùng đến con át chủ bài cuối cùng, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Tần Vũ tuy thực lực mạnh mẽ, đã khiến cho cô, một Chiến Thần hạng hai ở Thiên Mông Thành, liên tục bị sốc. Nhưng nếu Chu Ngọc dùng chiêu này, xem ra trận chiến có thể kết thúc rồi.

Tần Vũ không khỏi đề cao cảnh giác, lúc này để thuyền lật thì rất tệ, chiêu át chủ bài của Chu Ngọc liệu là gì?

"Ranh con xem đây!"

Sắc mặt của Chu Ngọc vặn vẹo, một con mắt rắn thẳng đứng của cô biến thành màu đỏ thẫm, con ngươi còn lại biến thành màu nâu giống như đá, rất quỷ dị, đồng thời, những con rắn nhỏ trên đầu cô cũng giống như vậy, một mắt chuyển sang màu đỏ còn mắt còn lại màu nâu đá, toàn bộ mắt rắn đều chăm chú nhìn vào Tần Vũ.

Một cỗ lực lượng vô hình bao phủ Tần Vũ bên trong đó, trên người Tần Vũ đột nhiên xuất hiện một cỗ khí tức một nửa màu đỏ thẫm, một nửa màu vàng nâu, bao phủ lấy anh, hai phần màu không ngừng hoán đổi vị trí.

Chu Ngọc đang thở hổn hển, lúc này cô ta thậm chí không thể đứng vững sau khi sử dụng chiêu thức, nhưng cô ta vẫn cười một cách tàn nhẫn và vui sướng: "Thấy thế nào? Đây là chiêu thức mạnh nhất của ta — Hỏa Thạch Xà Độc! Chiêu này có thể được phóng thích trực tiếp qua mắt, và không ai có thể tránh được! Chỉ có thể đứng im chịu trận!"

"Chỉ cần trúng chiêu Hỏa Thạch Xà Độc, thân thể kẻ địch sẽ ngay lập tức hóa thành tảng đá, sau đó bị hỏa độc từ trong phát ra ngoài đốt thành tro bụi, chiêu này nếu sử dụng không bị phản phệ phải trả giá quá đắt mất đi sức chiến đấu trong một tuần, hơn nữa một khi sử dụng, đối thủ hoặc là chết hoặc là bị trọng thương, nên không thể dùng trong tỷ thí xếp hạng Chiến Thần, thì vị trí đứng đầu Thập đại Chiến Thần phải là ta mới đúng!” Chu Ngọc đắc ý cười nói.

"Thật sao? Mạnh như vậy sao?" Tần Vũ lãnh đạm hỏi, thanh âm từ trong màn khí màu nửa nâu nửa đỏ truyền ra.

Chu Ngọc sửng sốt và kinh ngạc nói: "Ngươi ... ngươi không sao ư?"

Vù!

Tần Vũ đột nhiên lao ra khỏi màn khí độc gồm hai màu đỏ thẫm và vàng nâu, anh hoàn toàn không sao, anh rất nhanh lao đến trước mặt Chu Ngọc và Đổng Khinh Viêm.

Đổng Khinh Viêm cũng giống như Chu Ngọc, cũng kinh ngạc không kém, Chu Ngọc đã từng dùng chiêu này lập tức giết chết một con dị thú lớn cấp hai, nhưng tại sao lại vô dụng đối với Tần Vũ?

Đương nhiên bọn họ không biết Tần Vũ đã nuốt Ngũ Độc Châu, đã có thêm khả năng vạn độc bất xâm của Ngũ Độc Châu, Hỏa Thạch Xà Độc hiển nhiên là một loại độc, đã là độc ít nhiều cũng sẽ bị hạn chế, không thể uy hiếp được Tần Vũ.

Đổng Khinh Viêm trong lúc sợ hãi, vội vàng phản ứng, ngọn lửa trong tay ngưng tụ thành một thanh trường kiếm màu trắng sáng rực, đâm thẳng vào ngực Tần Vũ, nhưng Tần Vũ sao có thể bị thương bởi một đòn vụng về như vậy? Còn dư sức thu Huyết Diễm trường thương vào trong chiếc nhẫn không gian, sau đó vươn một tay ra, xuất một chiêu ‘cầm nã thủ’ khóa lại cổ tay của Đổng Khinh Viêm.

Tần Vũ vòng người ra sau lưng Đổng Khinh Viêm, và gập cánh tay của cô ấy sau lưng, Đổng Khinh Viêm cảm thấy cánh tay của mình như sắp bị Tần Vũ bẻ gãy, cô vừa kinh ngạc vừa tức giận.

Dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người, Tần Vũ một tay đặt sau gáy Đổng Khinh Viêm, sau đó không chút thương hoa tiếc ngọc ấn mạnh khuôn mặt xinh đẹp của cô xuống đất.

"Ầm!"

Trán Đổng Khinh Viêm nặng nề đập xuống đất, mặt đất nứt toác, Tần Vũ buông tay ra, Đổng Khinh Viêm vô lực ngã trên mặt đất, Tần Vũ đã nương tay rồi, nếu không thì nguyên cả đầu của cô phỏng chừng đều đã bị dập nát be bét.

Nhưng dù vậy, trên trán Đổng Khinh Viêm chảy ra rất nhiều máu, hiệu quả dọa sợ người xem là rất cao, hai gò má cô ửng đỏ, cô chỉ cảm thấy cả thế giới đều trở nên tối tăm, muốn cố gắng vận sức nhưng không thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận