Bá Chủ Mạt Thế

Chương 51: Chê xấu

Bộ dáng Chu Ngọc lúc này làm cho Tần Vũ có chút kinh ngạc, bởi vì giờ đây Chu Ngọc đã không còn là mỹ nhân với dung mạo xinh đẹp mê người trước kia, từ một đôi mắt quyến rũ chuyển thành đồng tử xoay dọc, giống hệt như mắt rắn, hai gò má cũng bị che lại bởi những vảy rắn màu xanh đậm.

Điều đáng sợ là tóc của Chu Ngọc biến thành những con rắn nhỏ, cả phần đầu giống hệt như Medusa trong truyền thuyết.

Mà trên mông của Chu Ngọc còn có một cái đuôi rắn màu đen, nhìn kinh khủng đến mức khiến người ta tê cả da đầu.

Rất hiển nhiên, đây là năng lực của Chu Ngọc, hẳn là năng lực thuộc hệ Dị Hóa, cho nên danh xưng mỹ nhân rắn rết cũng thật đúng.

Chu Ngọc bò tới sau lưng Tần Vũ, há miệng giơ nanh định cắn vào người Tần Vũ. Chỉ thấy Tần Vũ nghiêng người tung cước đá Chu Ngọc ra xa.

Chu Ngọc hơi kinh ngạc Tần Vũ lại dễ dàng chặn công kích đánh lén của cô như vậy, sau khi kích hoạt năng lực, cô giống như một con rắn, có thể làm nguội thân nhiệt của mình, sau đó yên lặng áp sát đối thủ, lộ ra một đôi răng nanh hung ác với độc tính cao, một cắn là đoạt mạng.

Chu Ngọc tà mị cười nói: "Tiểu huynh đệ, ngươi thật đúng là lợi hại, dễ dàng ngăn cản âm mưu đánh lén đã lâu của tỷ tỷ."

Tần Vũ hờ hững liếc cô một cái, cong môi: "Đồ quái vật xấu xí, tránh xa ta ra!"

Nụ cười quyến rũ nơi khóe miệng Chu Ngọc đột nhiên cứng lại, không có nữ nhân nào muốn người khác chê mình xấu, đặc biệt là mỹ nữ, Chu Ngọc không thể nghi ngờ là một nữ nhân rất xinh đẹp, nhưng sau khi kích hoạt năng lực, cô sẽ biến thành một bộ dạng đáng sợ như vậy, khiến người khác không dám lại gần.

Điều mà Chu Ngọc thường cấm kỵ nhất, là khi người khác chê bai cô ấy xấu xí khi cô ấy kích hoạt năng lực của mình, mặc dù cô ấy ở địa vị cao, nhưng cũng khó tránh khỏi việc mọi người sẽ nói ra nói vào rằng cô ấy xấu xí như thế nào sau khi biến hình.

Nếu Chu Ngọc nghe thấy ai dám nói xấu sau lưng cô ấy, cô ấy sẽ rất tức giận, sẽ giết người đó bằng thủ đoạn tàn ác nhất. Không người buông lời chê bai đã bị Chu Ngọc giết chết, hành xử như vậy chắc chắn là sai, ngay cả Lý Hồng Minh cũng đã chỉ trích Chu Ngọc vì điều này, nhưng Chu Ngọc vẫn đi theo con đường của riêng mình, bất kể là ai nói cô ấy xấu xí cô cũng sẽ giết người đó mà không chần chừ.

Thời gian trôi qua, cái tên Chu Ngọc đã đồng nghĩa với nỗi sợ hãi và không ai trong Thiên Mông Thành dám nói về ngoại hình sau khi biến đổi của cô nữa.

Nhưng câu nói và điệu bộ hôm nay của Tần Vũ không thể nghi ngờ đã như mũi dao đâm vào tim của Chu Ngọc.

Nụ cười quyến rũ nơi khóe miệng Chu Ngọc chậm rãi biến thành một nụ cười hung ác, đồng tử thẳng đứng cũng tỏa ra ánh sáng đáng sợ, giọng điệu trầm thấp khàn khàn nhưng mang theo sát khí vô tận: “Tin tưởng ta đi, ngươi sẽ phải trả giá cho lời nói vừa rồi."

"Tin ngươi? Ngươi thì có dạng đức hạnh gì!" Tần Vũ lãnh đạm nói: "Ta chống mắt lên xem ngươi sẽ làm như thế nào để cho ta phải trả giá."

Vù!

Đột nhiên, một luồng sáng lạnh lẽo xuất hiện, xuyên qua bên cạnh thái dương của Tần Vũ.

Đó là đuôi rắn của Chu Ngọc. Phần chóp đuôi mọc ra những gai nhọn li ti, dễ dàng phán đoán những gai nhọn li ti này đều ẩn chứa kịch độc chết người.

Đuôi rắn của Chu Ngọc đâm tới với hắc quang lập lòe.

"Bốp!"

Tần Vũ ngả người ra sau né tránh, rồi tung chân sút vào đuôi rắn không quên chọn vị trí cách xa phần chóp đuôi có kịch độc, một cước chính xác đánh trúng đuôi rắn, hất tung đuôi rắn lên không trung. Đồng thời vận dụng năng lực Lửa giải phóng Huyết Diễm trường thương khỏi khống chế.

"Vù …vù!"

Lúc Chu Ngọc dùng đuôi bọ cạp đâm Tần Vũ, cô đồng thời xuất ra song đao, một đao chém vào cổ Tần Vũ, một đao kia đâm vào bụng dưới của Tần Vũ, công kích vô cùng tần nhẫn và ác liệt.

Có một ánh sáng xanh phản chiếu trên song đao của Chu Ngọc, đây hẳn là Chu Ngọc đã bôi độc lên lưỡi đao, tin rằng chỉ cần da bị trầy xước nhẹ, vết xước đó cũng sẽ gây tử vong.

"Keng keng … leng keng!"

Tần Vũ lùi một bước mở rộng khoảng cách với song kiếm của Chu Ngọc và chiếc đuôi rắn dài ngoằng, giống như ba người cùng tấn công Tần Vũ, nhưng Tần Vũ đã dễ dàng chặn lại các đòn tấn công của cô bằng Huyết Diễm trường thương trong tay.

Chu Ngọc âm thầm giật mình, Tần Vũ tuổi còn nhỏ như vậy mà có thương pháp đỉnh cao, thật không thể tin được, nhưng trong mắt Chu Ngọc sát khí càng hiện lên nồng đậm, bất luận kẻ nào dám mắng cô xấu, cũng chỉ có một kết cục là cái chết!

"Keng keng! ... leng keng!"

Chu Ngọc công kích càng thêm hung mãnh, một đôi song đao bôi độc xuất chiêu như độc xà vồ mồi, một cái đuôi rắn với gai độc nhọn li ti, đâm tới Tần Vũ từ đủ loại góc độ xảo diệu, nhưng dù Chu Ngọc công kích như thế nào hung mãnh, Tần Vũ đều dễ dàng Tần Vũ đón lấy, Tần Vũ bình tĩnh phản kích, sau khi đỡ được đuôi rắn, hai thanh song đao cắt chéo vào bụng dưới của Tần Vũ, Huyết Diễm trường thương của Tần Vũ lần lượt gạt phải đỡ trái, khi song đao va chạm trường thương, hổ khẩu hai tay của Chu Ngọc bị lực phản chấn làm cho nứt toác và rướm máu. Nhưng cô cũng không con lòng dạ nào quan tâm đến vết thương trên tay nữa, bởi vì đã có một luồng ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trước mắt cô.

"Chiu!"

Sau khi Tần Vũ gạt đỡ được song đao của Chu Ngọc ra, Huyết Diễm trường thương giống như hóa thành một điểm sáng, mũi thương đâm thẳng vào giữa hai lông mày của Chu Ngọc, Chu Ngọc giật mình, tốc độ đâm thương của Tần Vũ đã nhanh gần tới cực hạn của mắt, tựa hồ không có lực cản của không khí vậy, cô vội vàng lùi lại, đồng thời nghiêng quay đầu sang một bên, và Huyết Diễm trường thương đã đâm vào không trung.

"Vù!"

Nhưng Chu Ngọc vừa mới tránh khỏi mũi thương, Tần Vũ đã cầm cán thương quét ngang qua, Chu Ngọc chỉ cảm thấy trong lòng ớn lạnh, cô vội vàng ngửa đầu ra sau, bỗng thấy từ khóe mắt của cô bị cán thương vụt sượt qua, sau đó có một cơn đau nhói ở khóe mắt truyền đến và máu tươi rịn ra.

Nếu không phải cô phản ứng nhanh, chắc chắn đầu của cô đã bị Tần Vũ một thương đâm nát bấy, Chu Ngọc không ngờ Tần Vũ cận chiến lại lợi hại như vậy, phải biết rằng kỹ năng chiến đấu của Chu Ngọc cũng thuộc hàng thiên phú. Trong mười vị Chiến Thần hàng đầu, kỹ năng cận chiến của cô ta có thể được xếp hạng đầu tiên, nhưng trước mặt Tần Vũ dường như không chịu nổi một kích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận