Bá Chủ Mạt Thế

Chương 111: Tiểu Hỏa lột xác

Sau khi Hỏa Giáp Trùng Vương hấp thu no máu của Tần Tiểu Vũ, bèn sinh ra biến dị kinh người, ngọn lửa màu cam từ trên thân thể nó chậm rãi bốc lên, bông tuyết rơi xuống ngọn lửa, lập tức hóa thành hơi nước, sau đó hóa thành hư vô.

Và ngọn lửa bắt đầu chuyển từ màu đỏ cam ban đầu sang màu đỏ cam có khí đen hủy diệt ẩn ở bên trong, khiến Tần Vũ có chút kinh ngạc.

Khí tức của Tiểu Hoả không ngừng tăng lên, trên cái mai đỏ rực của nó dần dần xuất hiện một vệt đường đen sẫm ngoằn nghèo, giống như đường ma văn.

Tần Tiểu Vũ cũng kinh ngạc nhìn sự thay đổi của Tiểu Hỏa, và cô ấy không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Hô hô!"

Hỏa Giáp Trùng Vương kích động hét lên, Tần Tiểu Vũ phản ứng kịp, cô dừng lại không cho Hỏa Giáp Trùng Vương ăn máu nữa, lúc này Tần Vũ từ trong nhẫn không gian lấy ra một ống chất lỏng màu xanh nhạt, chính là ống thuốc H1, Tần Vũ rót một ít thuốc nước trong ống thủy tinh bôi lên vết thương trên cổ tay của Tần Tiểu Vũ, không đến mười giây, vết thương nhanh chóng lành lại.

Trị vết thương nhỏ này bằng thuốc H1 quý giá như vậy là hoàn toàn lãng phí, nhưng Tần Vũ cũng không thèm để ý, ở Tỏa Linh Tháp anh đã lấy được mười lọ Ngưng Huyết Đan có hiệu quả còn tốt hơn, chỉ dùng một lọ H1, Tần Vũ không bận tâm nhiều.

Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đều kinh ngạc, lặng im quan sát biến hóa của Hỏa Giáp Trùng Vương, kích thước của Tiểu Hỏa dường như lại lớn hơn, quan trọng nhất chính là bộ dáng đã thay đổi hoàn toàn, kết cấu rất khoa trương, chân to, cánh dày và dài, sắc màu đỏ đen cho mọi người một cảm giác bí ẩn.

Tần Vũ nói: "Chuyện gì đây?"

Khó trách Tần Vũ chấn kinh, bởi vì anh cảm giác hiện tại Hỏa Giáp Trùng Vương mạnh hơn trước rất nhiều, nguyên bản Hỏa Giáp Trùng Vương có thể chất chỉ hơn hai mươi lần một chút, hiện tại đã tăng vọt đến khoảng ba mươi lăm lần!

Như thể nó đã trải qua một sự dị biến lột xác chứ không còn là tiến hóa bình thường.

Tần Tiểu Vũ cũng rất khó hiểu: "Em không biết."

Và Olek thậm chí còn lẩm bẩm nhiều hơn khi nhìn thấy cảnh này: "Thật thú vị... rất hay nhé..."

Tần Vũ nhìn đường ma vân màu đen ngoằn nghèo khắp trên người Hỏa Giáp Trùng Vương, cảm nhận được khí tức này có chút quen thuộc, đột nhiên nhớ tới chính mình đã cảm nhận được khí tức này cách đây không lâu.

Khi Tần Tiểu Vũ bị bệnh nặng, sợi dây chuyền có mặt đá màu đen đột nhiên phát ra một làn sương đen kỳ lạ, lúc này, từ khí tức của Tiểu Hỏa có thể mơ hồ cảm nhận được giống như khí thế của làn sương đen kỳ dị đó.

"Chẳng lẽ lực lượng của viên đá màu đen đã dung hợp với cơ thể của Tiểu Vũ?" Tần Vũ chấn động, sở dĩ Tần Tiểu Vũ có thể khôi phục lại nhất định là có quan hệ với viên đá đen, nhưng sau đó viên đá đen đã biến mất. Bây giờ nghĩ lại, rất có thể lực lượng trong viên đá đen đã dung hợp với Tần Tiểu Vũ.

Tần Vũ không biết rõ viên đá đen đó là cái gì, chỉ có thể hy vọng nó không khiến Tần Tiểu Vũ có bất kỳ tổn hại nào, tạm thời đến nay, mọi chuyện vẫn được như Tần Vũ hy vọng, chẳng những viên đá đên giúp Tần Tiểu Vũ khôi phục hoàn toàn, lại còn làm cho máu của Tần Tiểu Vũ sở hữu thêm một khả năng kỳ diệu nữa, đó là có thể giúp Tiểu Hỏa lột xác trở nên mạnh mẽ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.

"Xì xì xì!"

Tiểu Hỏa cũng nhận thấy sự biến đổi của chính nó, nó tự ngắm nhìn thân thể và vui vẻ cất tiếng líu lo.

Không lâu sau, Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đều leo lên trên lưng của Hỏa Giáp Trùng Vương, bọn họ phát hiện thêm sau lưng của Hỏa Giáp Trùng Vương có hai cái bướu nhỏ, dường như có thứ gì đó sắp chui ra.

Tần Tiểu Vũ gãi đầu: "Tiểu Hỏa mọc mụn sao?"

Tần Vũ cười khổ với sự ngây ngô của Tần Tiểu Vũ, anh phát hiện mình càng ngày càng không hiểu nổi thực lực của Tần Tiểu Vũ.

Tiểu Hỏa đã truyền âm thông báo cho Tần Tiểu Vũ, một số biến dị trên cánh của nó khiến nó có thể bay được, nghĩ tới có thể cưỡi Tiểu Hỏa khổng lồ bay trên không trung thật phong cách, Tần Tiểu Vũ cảm thấy rất tuyệt, cô cười ngoác cả miệng.

Hỏa Giáp Trùng Vương cõng Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ tiến vào trong một vực tuyết sâu, sau lưng nó nổi lên một tấm khiên lửa, bảo vệ Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ, đồng thời cản gió tuyết, rất có ý tứ thân mật.

Mà sau khi đám người Tần Vũ rời đi, một quả cầu, với bộ lông mượt như nhung, trắng như tuyết từ trong mặt tuyết chui ra, trên quả cầu lộ ra đôi mắt lấp lánh nhìn chằm chằm đám người Tần Vũ rời đi, sau đó quả cầu vội vàng chui vào trong tuyết, biến mất.

"Nhìn xem đó là gì?"

Đi không bao lâu, Tần Tiểu Vũ đột nhiên nhìn thấy trước mặt có một chỗ đột ngột gồ lên lồi ra, lại gần phát hiện chỗ đó giống như một đoạn tường cao thật dài, dài mấy trăm mét, tổng thể nhìn giống như một hang động với vòm cao ẩn dưới tuyết, nhưng nơi này hoang vắng, ai có thể tạo nên kiến trúc này đây?

"Đi xem một chút đi." Tần Vũ nói, Hỏa Giáp Trùng Vương mang theo hai người đi tới nơi tường cao chôn trong tuyết.

Cẩn thận quan sát một hồi, ánh mất Tần Vũ trở nên ngưng trọng, anh nói: "Làm cho tuyết tan đi một chút."

Hỏa Giáp Trùng Vương lập tức há to miệng, hướng chỗ tuyết cao gần bằng tòa nhà ba tầng phun ra một ngụm lửa, thứ hiện ra trước mặt Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ, nhất thời làm cho đồng tử của bọn họ co rụt lại.

Tuyết tan, ẩn hiện bên dưới là một bộ xương trắng khổng lồ, trên bộ xương này không có một chút máu thịt, rất sạch sẽ.

"Đây. . . Đây là bộ xương của quái vật gì vậy? Lớn quá đi!" Tần Tiểu Vũ kêu lên.

Thật vậy, tuyết đã bao phủ lên bộ xương dài hàng trăm mét nhìn qua không khác gì một hang động trong tuyết!

Tần Vũ trầm giọng nói: "Hẳn là một loại rắn biến dị."
Bạn cần đăng nhập để bình luận