Bá Chủ Mạt Thế

Chương 115: Cậu bé người địa phương

Tần Tiểu Vũ nghe cậu bé nói thì vừa giận vừa buồn cười: "Đương nhiên không phải, bọn chị có đủ đồ ăn rồi, mau đi ra ngoài, sẽ để em cùng ăn với chúng ta!"

Vừa nói, Tần Tiểu Vũ vừa lắc lắc một miếng bánh quy trong tay, cậu bé nhìn thấy bánh quy lập tức nuốt nước miếng, trong mắt tràn đầy khát khao, có vẻ đã lâu lắm rồi không được ăn.

Chính lúc vừa rồi cậu bé chỉ vì nuốt nước miếng thèm thuồng hai cốc mì ăn liền mới bại lộ sự tồn tại của chính mình, nếu không Tần Vũ có lẽ đã không phát hiện ra, phải nói khả năng ẩn nấp của cậu bé quả là có một không hai.

Lúc này cả Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đều không có biểu hiện địch ý gì, trước sự dụ dỗ của đồ ăn, cuối cùng cậu bé cũng quyết định chui ra khỏi tủ quần áo, đương nhiên, quan trọng nhất là Tần Tiểu Vũ, cô ấy trông rất thân thiện chẳng giống những kẻ ăn thịt người chút nào.

Đứa bé trai chậm rãi từ trong tủ đi ra, bất an đứng trước mặt Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ, quần áo của nó tả tơi, khuôn mặt nhỏ đầy vết bẩn.

Tần Vũ từ trong nhẫn không gian lấy ra một thùng nước, chỉ vào tủ quần áo đằng kia nói: "Trong đó hẳn là có quần áo thích hợp với ngươi, ngươi đi tắm trước, sau đó cùng qua đây ăn cơm. "

Đứa bé trai nhìn thấy Tần Vũ từ trong hư không nhấc ra một cái thùng, thì kinh ngạc trợn tròn mắt, nhưng khi nghe thấy hai chữ "ăn cơm” sau đó lại nhìn thấy đồ ăn Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đặt bên đống lửa, đôi mắt đen láy của nó liền sáng lên. Lập tức nhận lấy thùng nước từ tay Tần Vũ, lấy mấy bộ quần áo trong tủ chạy vội ra ngoài tắm rủa.

Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ ngồi lại bên đống lửa, ở nơi hoang vắng này mà gặp được một cậu bé người địa phương sẽ có thể giúp đỡ Tần Vũ một số chuyện, là người sống sót trong Tận thế qua một thời gian, cậu bé nhất định phải biết một ít điều kiện cơ bản của Vùng biên cảnh Phi Tuyết, Tần Vũ muốn từ chỗ cậu bé lấy được những thông tin về tình hình hiện tại của Vùng biên cảnh Phi Tuyết.

Một lúc sau, cậu bé từ bên ngoài căn phòng đi vào, trời lạnh như vậy lại tắm nước lạnh, cậu bé dù có là người tiến hóa tự thức tỉnh cũng không chịu nổi, toàn thân run lẩy bậy, hai hàm răng va vào nhau ‘cạch cạch’.

Tần Tiểu Vũ tốt bụng vẫy tay: "Mau lại đây cho ấm."

Cậu bé vẫn còn hơi sợ, nhưng cũng không còn sợ hãi như trước, vội ngồi xuống bên đống lửa.

Sau khi tắm xong, dáng vẻ của cậu bé này xuất hiện rõ trước mặt Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ, tẩy đi lớp bẩn đứa bé nhìn còn nhỏ hơn chỉ khoảng mười tuổi, ngoại trừ hơi gầy, làn da trắng nõn, dung mạo khá thanh tú.

Nhìn thấy cậu bé sốt ruột, Tần Tiểu Vũ lấy một ít bánh quy và kẹo đưa cho cậu bé, nói: "Em đói bụng không? Ăn chút gì đi."

“Cảm… cảm ơn chị!” Cậu bé gật đầu cảm kích, xé mở gói bánh bích quy và ăn ngấu nghiến.

Tần Tiểu Vũ đưa một chai nước khác cho cậu bé, cậu bé gật đầu cảm ơn, nhưng vì miếng bánh quy nhét đầy trong miệng nên không thể nói thành lời.

Một lúc lâu sau, cậu bé mới hài lòng ợ một tiếng.

Tần Tiểu Vũ hỏi: "Em tên là gì, là người nơi này sao?"

Lúc này cậu bé đã không còn sợ hãi Tần Tiểu Vũ, nếu thật muốn hại nó, cô cũng không cần cho nó ăn đồ ăn trân quý như vậy.

Cậu bé gật đầu và nói, "Em ... em tên là Phùng Tử Kiệt, em ... em từng là cư dân của thị trấn nhỏ này."

Tần Tiểu Vũ lại hỏi: "Cha mẹ của em đâu?"

Phùng Tử Kiệt nghe thấy câu hỏi, thì trên khuôn mặt tràn đầy sợ hãi và buồn bã, đau đớn nói: "Bọn họ đã ... bị một số người ăn thịt."

Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đối mặt nhìn nhau, cha mẹ Phùng Tử Kiệt bị người ăn thịt, không phải do thây ma hay dị thú? Nghĩ đến người đàn ông trung niên lúc trước bị Tần Vũ giết, gã cũng ăn thịt người, xem ra nơi này so với trong tưởng tượng còn đáng sợ hơn.

Tần Tiểu Vũ càng cảm thấy thương cảm với Phùng Tử Kiệt, còn quá nhỏ tuổi đã phải chịu đựng biết bao nhiêu đau đớn mất mát trong tận thế này.

Ngay sau câu hỏi của Tần Tiểu Vũ, Phùng Tử Kiệt đã kể lại quá khứ của mình.

Sau khi tận thế bắt đầu, Vùng biên cảnh Phi Tuyết phủ đầy băng tuyết xinh đẹp này đã trở thành một vùng đất chết chóc, đủ loại quái vật khủng khiếp xuất hiện, phá hủy tất cả các thị trấn, thành phố… những nơi con người tụ tập sinh sống trong Vùng biên cảnh Phi Tuyết, rất nhiều người sống sót đã chết một cách cô độc trong vùng đất chỉ toàn băng và tuyết, chỉ có tụ tập nhiều người sống sót cùng nhau sưởi ấm, sinh tồn qua nghịch cảnh, mới có thể sống sót lâu hơn trong môi trường nguy hiểm ở đây, nhưng Tần Vũ đã biết trước những người sống sót nơi này chỉ đang kéo dài hơi tàn trước khi bị hủy diệt hoàn toàn.

Phùng Tử Kiệt và cha mẹ vật lộn sinh tồn cùng một nhóm hơn 20 người trong thị trấn nhỏ, họ cần tìm thức ăn và phải luôn chú ý tránh xa những thây ma khủng khiếp và dị thú, họ không có khả năng phản kháng khi đối mặt với những quái vật đột biến, gia đình ba người của Phùng Tử Kiệt may mắn sống lâu hơn đại đa số người, nhưng sau đó lại đụng phải một đám người xấu khác.

Phùng Tử Kiệt sợ hãi nói: "Bọn họ. . . Bọn họ đều là ma quỷ, bọn họ bắt gia đình em về một căn cứ… sau đó giết cha mẹ em, trữ làm thức ăn. . . "

Nói tới đây, Phùng Tử Kiệt siết chặt nắm đấm, trong đôi mắt đen láy tràn đầy hận ý, Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đều trầm mặc.

Phùng Tử Kiệt hít sâu một hơi, áp chế trong lòng bi thương nói tiếp: "Sau đó… em bỏ chạy trong một đêm nọ, rồi chọn trốn vào gian phòng này, tiếp đó gặp hai người. . . "

Tần Vũ suy nghĩ một chút, theo những gì Phùng Tử Kiệt nói, đám người kia hẳn là đều là người tiến hóa, Phùng Tử Kiệt có thể chạy trốn thành công nhất định là bởi vì cậu bé đột nhiên thức tỉnh một năng lực dạng như Ẩn Thân, nếu không cơ bản không có cách nào chạy thoát được.

Sau khi Phùng Tử Kiệt nói xong về quá khứ bi thương của mình, cậu bé nhìn vào mắt Tần Tiểu Vũ và cầu xin với vẻ mặt hy vọng: "Chị, chị ơi, chị có thể cho em đi theo không? Em... em sẽ rất nghe lời, nếu... nếu chị gặp phải nguy hiểm có thể để em ở lại làm mồi nhử cũng được."

Ngay cả Tần Vũ cũng cảm thấy Phùng Tử Kiệt thật đáng thương, Tần Tiểu Vũ thì thầm với Tần Vũ: "Tử Kiệt thật đáng thương, anh cho cậu bé đi theo chúng ta nhé."

Điều này khiến Tần Vũ thở dài, dù thế nào đi nữa để lại Phùng Tử Kiệt một mình cũng không tốt, hơn nữa Phùng Tử Kiệt là người tiến hóa tự thức tỉnh, mang theo cậu bé cũng sẽ không kéo lùi hành trình của họ xuống quá nhiều.

Tần Vũ rốt cục gật đầu nói: "Được, tạm thời có thể để ngươi ở cùng chúng ta, chỉ cần tìm ra được một nơi an toàn, chúng ta sẽ an bài ngươi rời đi."

"Cảm ơn, cảm ơn anh chị!" Phùng Tử Kiệt cảm kích nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận