Bá Chủ Mạt Thế

Chương 198: Bùa Khống Vật

<< Cầu nguyệt phiếu đề cử bộ truyện để dịch giả có động lực dịch truyện nhanh hơn.>>

Phát minh gần đây nhất của anh chính là ba lá bùa Khống Vật gắn ở mặt dưới ‘cánh cửa bay’. Dựa vào bùa Khống Vật anh có thể điều khiển những đồ vật, sinh vật bị gắn bùa. Có thể nhấc bổng, quăng ném chúng hoặc sử dụng chúng từ xa. Đương nhiên tác dụng điểu khiển đối với những sinh vật, không phải dạng khống chế một phần hay hoàn toàn như các năng lực Con Rối và Khống Hồn Nguyền Rủa, mà chỉ đơn giản là nâng lên, đặt xuống, kéo lại, đẩy văng… vậy thôi.

“Rầm!”

‘Cánh cửa bay’ rơi thẳng xuống mặt đất, rất may Đạo Diệc kịp ôm cậu bé vào lòng. Đạo Diệc cười khổ: “Thật xin lỗi bần đạo quá yếu!”

Thật vậy từ lúc tạm biệt hai người Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đến giờ, thể chất của Đạo Diệc mới chỉ tăng từ gấp bảy lần thể chất của người bình thường lên gấp tám lần thể chất người bình thường, quả thật nếu chỉ xét về thể chất thì Đạo Diệc quá yếu, còn kém nhiều so với Khổng Vĩ. Còn nếu là Hứa Khai và Tiền Lập Tân, thì thể chất của họ còn phải gấp đôi anh ta.



Chính vì vậy sau một loạt thao tác kích hoạt bùa, thì năng lượng gien trong cơ thể Đạo Diệc đã cạn kiệt, ba lá bùa Khống Vật mất đi tác dụng, ‘cánh cửa bay’ không còn được lực chống đỡ rơi xuống đất vỡ tan nát. Khoảng cách vài mét không nhằm nhò gì với người tiến hóa như Đạo Diệc. Anh và cậu bé đều an toàn không sao.

“Con mới phải xin lỗi vì làm phiền ngài! Ngài rất giỏi!” Trong vòng tay của Đạo Diệc, cậu bé ngước mắt nhìn đầy hâm mộ, thái độ rất ngoan ngoãn nói với Đạo Diệc.

“Ngài có thể dẫn con về với mẹ được không?” Cậu bé đầy mong chờ nói tiếp.

Đạo Diệc hơi nhíu mày: “Là do anh vừa rồi xưng hô không phù hợp khiến em hiểu lầm. Không cần gọi anh là ngài đâu, anh cũng phải thần tiên, chỉ là người tiến hóa bình thường thôi. Do trước anh sống từ bé trên núi, nên cứ lúc nào gấp hay vội là lại dùng giọng điệu cũ để nói chuyện. Bây giờ thì chưa được nhưng một lát nữa, nhanh thôi anh sẽ đưa em về chỗ mẹ.”

Nói với cậu bé như vậy, nhưng sau cuộc chiến vừa rồi căn cứ đã chìm vào trong khói lửa, không biết mẹ của cậu bé còn sống không nữa, tiếng la hét ở khắp mọi nơi. Việc chưa thể đi ngay là do Đạo Diệc lo sợ không an toàn, lúc vừa rồi anh đã nghe thấy một giọng đàn ông nói rất vang, thông báo về cách tấn công những bóng quỷ hồn này. Nếu chưa hồi phục được một phần năng lượng gien nào, Đạo Diệc không dám di chuyển sang vị trí khác. Hiện tại nên ngồi điều tức một lúc đã.

Một lúc sau, cậu bé chỉ đường, còn Đạo Diệc vừa đi vừa quan sát để ý xung quanh, bùa Đấu Chuyển Di Tinh, Đạo Diệc không tự sử dụng lên mình được, nếu đưa cho người tiến hóa khác sử dụng lên anh ta thì được, nhưng cậu bé này chỉ là người bình thường, năng lượng gien của Đạo Diệc mới chỉ hồi phục được một phần rất nhỏ, hiện tại chỉ có thể trông nhờ vào thể lực với thể chất mà thôi. Đúng như cậu bé nhận định so sánh ban đầu, thanh kiếm gỗ đào chỉ để đi cúng, nếu không có năng lượng gien truyền vào thì đến củ cải còn chém không đứt, chứ nói gì đến Quỷ Khôi.

Cậu bé cũng chỉ chơi lang thang ngay gần ngôi nhà của cậu và mẹ, nên không bao lâu, hai người chỉ còn đứng cách căn nhà của cậu gần chục mét. Cậu bé vui sướng đang muốn lao về nhà gọi mẹ. Thì Đạo Diệc vội che miệng, đưa ngón tay lên ‘suỵt!’ ra hiệu im lặng. Từ phía đối diện cách hơn ba mươi mét đang có hai con Quỷ Khôi lướt đến, ngôi nhà của cậu bé nằm ở giữa khoảng cách Đạo Diệc và hai con Quỷ Khôi, nói cách khác bọn chúng cách xa ngôi nhà của cậu bé chỉ khoảng hai mươi mét nữa. Bọn chúng lại cùng hướng về một vị trí, nên có thể đưa ra suy đoán trong ngôi nhà đó có người!

Đạo Diệc siết chặt nắm tay, lẩm bẩm rất nhỏ: “Làm sao đây? Làm sao bây giờ?”

Không thể chần chờ hơn nữa, Đạo Diệc hai mắt như phát sáng, bỗng quyết tâm hơn, ghé vào tai nói nhỏ với cậu bé vài điều. Xoa đầu cậu rồi chạy thẳng về ngôi nhà phía trước. Trong miệng lẩm nhẩm: “Sư phụ phù hộ! Tổ sư gia phù hộ! Các vị thần tiên đạo môn xin phụ hộ cho con!”



“Ê! …Ê! Yêu quái khốn khiếp! Lũ ngu si đần độn.” Đạo Diệc la thật lớn trong tay còn cầm theo mấy viên đá nhỏ màu đỏ dưới đất, truyền vào đó một xíu năng lượng gien rồi ném vào người hai con Quỷ Khôi.

“Bộp!... Bộp!”

Bốn con mắt đỏ ngầu nhìn con mồi ngu ngốc tự dâng tận miệng này với biểu tình khó hiểu. Con mồi là người tiến hóa đối với chúng sẽ tốt hơn nhiều so với người bình thường. Bọn chúng bỏ qua mục tiêu trong ngôi nhà và bắt đầu lao đến chỗ Đạo Diệc.

Đạo Diệc vội kết thủ ấn, xong thủ ấn anh lại cạn kiệt năng lượng gien, quay đầu mỉm cười ra hiệu với cậu bé. Rồi co cẳng bỏ chạy một mạch.

Hai lá bùa dán cạnh chỗ cậu bé và Đạo Diệc vừa đứng, hai lá bùa khác lúc chạy lên phía trước, anh dán trên mặt đất gần ngôi nhà, thủ ấn đã kích hoạt bốn lá bùa tạo ra hai cánh cửa không gian thông nhau, cậu bé có thể về nhà và quay lại chỗ cũ bỏ chạy đi nơi khác, sau khi Đạo Diệc dụ hai con Quỷ Khôi đuổi theo.

Đó đã là tất cả những gì mà Đạo Diệc có thể làm cho cậu bé.

---

Về thời điểm hiện tại…

“Cứu mạng!” … “Cứu mạng!”

Người hô cứu này không ai khác ngoài Đạo Diệc, trước thì anh cũng không dám làm phiền ai cả, chỉ im lặng cắm đầu chạy, hồi phục được ít năng lượng gien nào thì dùng bùa bảo mạng. Vừa rồi khi nhìn thấy Lâm Phong và chiêu thức chấn động kia, anh lập tức bỏ chạy về phía bãi đất trống, thấy những người tiến hóa xung quanh hăng máu chém giết Quỷ Khôi như cỏ rạ, mới vừa chạy vừa kêu la.
Bạn cần đăng nhập để bình luận