Bá Chủ Mạt Thế

Chương 141: Thất vọng

“Tần... Tần Vũ?” Lý Tiêu có chút lắp bắp, hắn không nghĩ tới người cứu hắn lúc nguy cấp lại là Tần Vũ, người anh ta vẫn luôn ghét cay ghét đắng.



"Làm sao... làm sao có thể?" Những người khác nhìn thấy một màn này, không chỉ kinh ngạc, trong lòng của bọn họ còn tràn đầy sợ hãi, Vương Văn cùng với Vương Tuyết đều không thể đả thương biến dị thú to lớn cường đại, nhưng Tần Vũ lại chỉ dùng một kích đã dễ dàng tiêu diệt nó!



Tuy rằng bọn họ cũng đoán được Tần Vũ có thực lực rất mạnh, nhưng không nghĩ tới lại mạnh đến mức như vậy.



Ánh mắt của Mã Tùng càng thêm sáng ngời, ngay từ đầu bằng hai con mắt Dò Lực, cậu ta đã có thể nhìn ra Tần Vũ không giống người tiến hóa bình thường, trong mắt của cậu ta thây ma, dị thú bình thường hoặc người tiến hóa bình thường đều là đám mây có màu trắng nhạt, còn thây ma đặc thù, dị thú hoặc người tiến hóa có mức độ tiến hóa cao là đám mây màu đen nhạt, nếu sinh vật tiến hóa đặc biệt mạnh mẽ thì đám mây có màu đen sẫm, còn Tần Vũ là một đám mây màu đen sẫm có xuất hiện thêm những điểm màu đỏ như máu, điều này cho thấy Tần Vũ mạnh hơn con mèo ánh kim biến dị to lớn là đám mây có màu đen kia nhiều, và bây giờ khi nó bị tiêu diệt trong nháy mắt, thực sự đã chứng minh nhận định của cậu là đúng, con mèo ánh kim biến dị to lớn không trụ nổi qua một chiêu của Tần Vũ!



“Xì! Hô hô!” Từ xa, trong bóng tối, một bóng lửa màu đỏ viền trắng to như xe tăng, bốc cháy hừng hực đang cấp tốc tới gần bức tường của khách sạn, đó chính là con Hỏa Giáp Trùng Vương hay còn được gọi với biệt danh Tiểu Hỏa, khi đến dưới chân bức tường nó phanh bốn chân ‘ken két’ gạch lên mặt đất bốn vết kẻ sâu, Tần Tiểu Vũ cũng nhanh chóng nhảy xuống lưng nó từ tầng mái của khách sạn với độ cao hơn tám mét.



"Anh, đàn mèo biến dị này vẫn còn khá đông!" Tần Tiểu Vũ đứng trên lưng của Tiểu Hỏa và nói với Tần Vũ.



Thật vậy, tuy đã bị tiêu diệt một số lượng nhỏ, nhưng tổng thể số lượng mèo biến dị trong đàn vẫn còn rất nhiều, vẫn là một uy hiếp không nhỏ, đặc biệt trong đó còn có những cá thể mèo biến dị cường đại giống như con mèo ánh kim biến dị vừa rồi!



Tuy nhiên, Tần Tiểu Vũ cũng không lo lắng gì nhiều, vì thực lực hiện tại của cô và Tần Vũ đã vượt trội so với rất nhiều sinh vật tiến hóa khác, thực lực mạnh mẽ đến mức những người tiến hóa bình thường như nhóm Vương Văn còn lâu mới có thể đuổi kịp. Ngay cả con mèo ánh kim biến dị vừa rồi là biến dị thú cấp hai cũng không thể chống lại, đón nhận cái chết chỉ trong tích tắc.



"Meo!" … “Meo!”



Thay vì sợ hãi rút lui sau cái chết của con mèo biến dị cấp hai, đàn mèo biến dị còn lại càng trở nên hung hãn, chúng tấn công càng thêm nhanh nhẹn và mãnh liệt, không còn công kích lẻ tẻ mà đồng loạt công kích một lượt.



“Nguy hiểm rồi, mọi người nhớ cẩn thận!” Mã Tùng nói to, cậu ta vẫn đang sử dụng đôi mắt Dò Lực, và nhìn thấy rất nhiều đám mây hình cầu đang di chuyển với tốc độ rất nhanh. Nhưng sau khi nói xong Mã Tùng lại cảm thấy lời nói của mình thật dư thừa.



Một chuyện khiến tất cả mọi người dưới bãi đất trống thêm kinh ngạc, đó là đàn con mèo biến dị kia đồng loạt xông tới, nhưng mục tiêu mà hàng chục cặp mắt xanh lục hướng về lại chỉ là Tần Vũ, có lẽ chúng nhận định Tần Vũ là kẻ thù đáng sợ nhất trong đám người và cần phải hợp sức tiêu diệt ngay lập tức.



"Chiu chiu … Chiu!"



Tuy nhiên, khi đàn mèo biến dị này lao gần đến chỗ của Tần Vũ, động tác của chúng lại chậm chạp hệt như đi vào trường trọng lực của Lục Phong, Huyết Diễm trường thương trong tay của Tần Vũ đâm ra phía trước như vũ bão, nhìn qua như một rẻ quạt, không khí xung quanh rít gào, từ xa nhìn thấy từng cái xác mèo biến dị ngã gục trên mặt đất với một lỗ thủng như cổ tay trên đầu mèo, chúng ngã xuống một lúc mà máu xanh mới chảy ra, đủ thấy tốc độ đâm thương nhanh tới mức nào.



"Chuyện này. . . sao mà lại giống quá vậy?" Ánh mắt của Lục Phong có chút mờ mịt, trường trọng lực của anh đã thu nhỏ lại phạm vi quanh người từ lâu, tác dụng không thể lan đến chỗ Tần Vũ, anh nhìn những con mèo biến dị kia giống như đang bị mắc kẹt trong vũng lầy, một khi tiến gần tới cơ thể của Tần Vũ, tốc độ của chúng sẽ bị giảm đi đáng kể, tiếp đó là một rẻ quạt màu đen từ kỹ năng dùng thương của Tần Vũ đón đầu bọn chúng, và cuối cùng là toàn bộ những con mèo biến dị đó nằm chết đứ đừ trên mặt đất với một lỗ thủng trên đầu.



Không đến mười giây, mười mấy con mèo biến dị đã phải chết bởi Tần Vũ, anh vẫn chỉ đứng nguyên tại chỗ và đoạt đi tính mạng của chúng!



“Vù!”



Đợt công kích của những con mèo biến dị lao tới đầu tiên vừa kết thúc, thì không khí xung quanh Tần Vũ khẽ dao động, anh lập tức cảnh giác, xoay hông, hai tay cầm thương đâm về phía sau, mũi thương đâm vào không khí, rõ ràng không có gì ở đó, nhưng không gian lại như đang vặn vẹo, Tần Vũ cảm giác được một cỗ lực lượng cường đại từ sát bên cạnh mũi trường thương truyền đến, anh gạt mạnh mũi trường thương sang một bên, không gian vặn vẹo đó dịch chuyển ra phía sau, từ từ một thân ảnh màu xám mờ mờ ảo ảo hiện ra ở vị trí đó.



Đến khi thân ảnh nọ hoàn toàn ngưng thực, mọi người đều nhận ra đó là một con mèo biến dị màu xám thân hình thuôn dài, săn chắc, các bắp chân to tràn đầy sức mạnh, kích thước tương đương một con hổ, với một bộ lông xám bóng như sa tanh cao cấp, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta thốt lên ‘thật đẹp!’ và chìm đắm trong vẻ đẹp đó.



“Mèo biến dị cấp hai!” Tần Vũ liếc mắt liền nhận ra, đó là một con mèo biến dị cấp hai.



Con mèo biến dị màu xám đánh lén không thành công, nó rất kinh ngạc, năng lực của nó là Tàng Hình, trong đêm tối gần như không thể phát hiện, nếu là khi trời sáng thân hình của nó có thể bị phát hiện với các vết tích mờ mờ trong không khí do năng lực Tàng Hình của nó đạt cấp độ chưa cao, nhưng trong bóng tối nói không ngoa với tốc độ và năng lực Tàng Hình cấp hai, nó là một trong những thú săn mồi hàng đầu tại thị trấn Hồng Phong này. Vừa rồi nó đã căn chọn thời điểm con mồi phân tâm để tập kích, tưởng chừng rằng đã có thể đánh lén thành công, nhưng lại bị con mồi dễ dàng hóa giải.



“Không phải nó!” Tần Vũ thất vọng, anh đã sớm thả ra một tia cảm ứng tinh thần mong manh của mình để đề phòng con biến dị thực vật kia tấn công, vừa rồi anh còn tưởng rằng con quái vật mà anh mất công chờ đợi bao lâu đã tới đánh lén, nhưng rất tiếc lại không phải.



Nhìn thấy con mồi như còn đang bận suy nghĩ chuyện khác, con mèo xám biến dị tức giận, sát khí toàn thân bốc lên, không khí xung quanh nó vặn vẹo, và nó lập tức biến mất ngay tại chỗ.



“Thật khó phòng bị! Quá quỷ dị!”



Trừ Mã Tùng đây là những suy nghĩ đang nằm trong đầu của những người khác trong nhóm Vương Văn khi nhìn thấy cảnh này, họ tự hỏi bản thân rằng nếu đối diện với con mèo xám biến dị này họ nên làm gì, có thấy gì đâu mà phản ứng, chắc sẽ bị nó đánh lén giết chết ngay trong lần tập kích đầu tiên.

Với cặp mắt Dò Lực của Mã Tùng, cậu ta chẳng quan tâm nó có tàng hình hay là không, vị trí nó vừa đứng vẫn là đám mây màu đen sẫm hơi tụ lại thon dài, hình dạng giống quả dưa chuột nhưng kích thước to hơn. Bỗng nhiên đám mây đen sẫm đó di chuyển rất nhanh chỉ để lại một vệt đen tàn ảnh xong biến mất, Mã Tùng cố tập trung năng lượng gien vào đôi mắt thì nhìn thấy đám mây đen sẫm đó xuất hiện lại mờ mờ, nhưng hai mắt đã đau đớn và nhức mỏi vô cùng, mí mắt như muốn sụp xuống, cậu ta không kiên trì thêm được nữa liền ngưng lại năng lực Dò Lực, hai mắt của cậu tối sầm, quá chóng mặt Mã Tùng phải dựa lưng vào bức tường phía sau!



Tốc độ của con mèo xám biến dị đúng là rất nhanh, nhanh một cách phi thường, Tần Vũ giờ đây đã là một người tiến hóa mạnh mẽ với thể chất gấp ba mươi mốt lần người bình thường, tốc độ của anh thì không cần phải nói nhiều, nhưng xét về tốc độ cực hạn có thể bùng nổ gia tốc trong thời gian ngắn thì anh vẫn không so được với con mèo xám biến dị này.



Tốc độ và năng lực Tàng Hình cấp hai trong đêm tối là những điều làm lên tên tuổi của nó ở thị trấn Hồng Phong, tuy nó không phải biến dị thú mạnh nhất, nhưng hai điều trên vẫn đưa nó lên hàng lão đại không chỉ trong đàn mèo biến dị mà còn là trong toàn bộ biến dị thú ở thị trấn Hồng Phong!



“Rẹt!”



Tiếng không khí bị xé rách, ánh mắt của Tần Vũ trở nên lạnh lẽo, mũi trường thương màu đen đâm ra như rắn độc, cũng biến mất trong bóng tối, nhanh như chớp!

“Keng!”



Con mèo xám biến dị hiện ra phía trước mũi trường thương, móng vuốt sắc bén từ một bàn chân trước của nó va đập vào mũi trường thương của Tần Vũ phát ra âm thanh kim loại va chạm, tiếp đó nó vội đè mạnh bàn chân trước đó xuống mũi trường thương, mượn lực của trường thương bật cao lên không trung, bóng xám lóe lên, lại biến mất, nói chính xác không phải biến mất nhưng là hòa cùng với đêm tối thành một thể thống nhất.



Những người trong nhóm của Vương Văn cơ bản lúc vừa nãy chả nhìn thấy gì, chỉ nghe thấy tiếng kim loại va chạm, còn lúc này thì nhìn thấy Tần Vũ bật nhảy sang bên đâm trường thương vào không khí, một bóng xám như con hổ lại hiện ra mờ mờ vội làm động tác nhảy lùi về sau né tránh.



Con mèo xám sau khi tránh thoát công kích của Tần Vũ, nó không tàng hình nữa mà đứng im trên mặt đất, nó không định tấn công tiếp, trong đôi mắt xanh lục của nó hiện lên vẻ ngưng trọng và nghi hoặc, nó đang đắn đo không hiểu vì sao con mồi trước mặt lại phát hiện ra vị trí của nó.



Chỉ cần con mèo xám biến dị sử dụng năng lực Tàng hình trong đêm tối, nó đã gần như hòa cùng màn đêm thành một thể, hoàn toàn biến mất, so với năng lực Tàng Hình chân chính cấp cao hơn cũng không thua kém bao nhiêu, từ trước đến nay nó còn chưa gặp qua đối thủ có thể phát hiện ra nó trong bóng tối, con mồi trước mắt nhất định có thủ đoạn đặc biệt để phát hiện ẩn hình.

Thường những biến dị thú cấp hai đều đã có trí tuệ không kém chưa tính đến loài mèo nhà biến dị trí tuệ càng không thua con người, con mèo xám biến dị này đoán đúng rồi. Tần Vũ đâu có giống với các đối thủ khác của nó trước đây. Không nói đến thể chất vượt trội, Tần Vũ còn có một tia cảm ứng tinh thần do kỹ năng chiến đấu gần đạt cảnh giới Tông Sư, ngoài ra anh còn có chỗ dựa là bảo vật cấp D, vòng cổ Tà Nhãn với kỹ năng Phá Vọng Tà Mâu, năng lực Tàng Hình cấp tiến hóa không cao thì chắc chắn sẽ mất hiệu lực, con mèo xám biến dị này đối với Tần Vũ, ngoài việc có thể bùng nổ về tốc độ thì chẳng có gì đặc biệt, bỏ chạy còn được, chứ cố công kích quá sẽ quá cố mà thôi!



Một người tiến hóa và một mèo biến dị lạnh lùng nhìn nhau, đáng tiếc con mèo xám biến dị mặc dù rất kinh ngạc trước khả năng chiến đấu của Tần Vũ, nhưng nó vẫn tin tưởng chiến thắng cuối cùng sẽ thuộc về nó, tàng hình của nó vô dụng, nhưng nó vẫn còn tốc độ cực nhanh và lực lượng cơ bắp săn chắc!



Con mèo xám biến dị uyển chuyển di động, nhảy lần lượt sang hai bên trái phải, kéo theo vô số tàn ảnh hình chữ z, nó không tàng hình nên đội nhóm Vương Văn nhìn vào đã thấy được những bóng xám mờ, chuyển động của nó nhanh đến mức tàn ảnh còn chưa biến mất vẫn còn đếm được hơn chục cái bóng xám, đang lao về chỗ Tần Vũ.



"Vù!"



Tốc độ của con mèo xám biến dị quá nhanh, những cặp mặt của những người tiến hóa trong đội nhóm Vương Văn không thể bắt kịp di chuyển của nó, nhưng sắc mặt của Tần Vũ thì vẫn vô cảm không hề có một chút thay đổi nào, với anh đó chỉ là làm ra vẻ màu mè hù dọa sai người, đằng nào thì nó cũng đang tấn công phía trước mặt, Tần Vũ chỉ đơn giản đâm thẳng Huyết Diễm trường thương thật mạnh về phía trước. Thời gian xuất chiêu thật chuẩn xác, quả nhiên mũi trường thương đã gần chạm tới chân thân của con mèo xám biến dị!



Trong đôi mắt xanh lục của con mèo xám biến dị lại lần nữa ánh lên vẻ tức giận và tràn đầy sát khí, nó nhìn thấy biểu cảm của con mồi như đang khinh thường nó, nó nén giận đối phó với công kích trước mặt, trường thương của Tần Vũ tuy nhanh, nhưng trong mắt nó chẳng qua cũng chỉ đến như vậy, con mèo xám biến dị lắc mình trên không trung, bóng xám mờ đi, động đậy một cái dịch sang bên một chút, chỉ là một chút xê dịch nhưng nó dám chắc sẽ tránh được nhát đâm thương này của Tần Vũ.



Quả nhiên, mũi trường thương của Tần Vũ đâm sượt qua bụng nó.



‘Nhưng mà sao? Phần bụng lại hơi đau.’ Con mèo xám biến dị thầm nghĩ, động tác của nó dần cứng đờ, nó cúi đầu nhìn thấy phần bụng đã bị một mũi trường thương đâm xuyên vào, đau đớn dữ dội rất nhanh truyền đến đại não của nó, nó nhất thời không thể hiểu nổi.



“Không phải đã tránh thoát rồi sao? Sao lại vẫn trúng chiêu?”



"Đồ ngu!"



Khuôn mặt của Tần Vũ lạnh lùng, mũi trường thương đang ngập sâu vào bụng của con mèo xám biến dị, hai tay của anh nắm chặt thân trường thương, sau đó phát lực lên cách tay, nhấc bổng con mèo xám biến dị to như con hổ xám lên trên trời rồi hung hăng đập mạnh xuống mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận