Bá Chủ Mạt Thế

Chương 179: Phòng thủ căn cứ

"Rốt cuộc đám người này là gì?" Mọi người đều có sắc mặt nghiêm túc, ban đầu bọn họ còn tưởng rằng là lũ thây ma bao vây căn cứ, nhưng đám người này dần dần tới gần, chỉ còn cách căn cứ hơn ba mươi mét, với thị lực của người tiến hóa đã có thể nhìn thấy những khuôn mặt được che phủ dưới lớp áo choàng, và bọn họ đều giật mình không thôi.



Đám người kỳ lạ này đều có khuôn mặt nhợt nhạt và tê dại. Đôi mắt phát ra ánh sáng xanh lục, cơ thể đầy mùi lạ. Bọn chúng không phải là thây ma. Đặc điểm của thây ma rất rõ ràng. Do tích tụ độc tố nên khắp mặt thây ma sẽ có những mụn cóc chảy mủ kinh tởm hôi thối, mặc dù đám này trông nhợt nhạt và kỳ lạ, cơ thể cũng bốc mùi, nhưng trên khuôn mặt của bọn chúng không mọc mụn mủ và không phải mùi hôi tanh của thây ma.



Thoáng qua thì tưởng là con người, nhưng lại gần thì không phải!



Đám này hình dạng thì giống người, nhưng tai lại nhọn dài, rất kỳ quái, thân ảnh phiêu hốt, gần như trong suốt, giống như những cố sự về quỷ hồn trong truyền thuyết hoặc phim ảnh.



"Những thứ này là quỷ sao?" Sau khi nhìn thấy rõ ràng tướng mạo của đám này, tất cả mọi người không khỏi chấn động và sợ hại, nếu là thây ma thì bọn họ không sợ, nhưng đám này quá giống quỷ hồn, con người luôn cảm thấy sợ hãi với những gì nằm ngoài tầm hiểu biết và không thể giải thích.



"Bắn tên! Bảo vệ căn cứ!"



Người đàn ông tóc tai bù xù đã hạ lệnh, đám này mặc kệ là gì chắc chắn không có ý đồ tốt, hiện tại những bóng người giống như bóng quỷ này đã tiếp cận căn cứ chỉ còn chưa đến ba mươi mét, kêu gọi dừng lại cũng kêu gọi rồi. Để phòng thủ bảo vệ căn cứ, quyết định đúng đắn nhất nên là tiên hạ thủ vi cường (ra tay hành động trước).



"Hưu hưu!" … “Vụt vụt!”



Trong ba tháng qua, căn cứ ngày càng phát triển lớn mạnh hơn, Kim Trạch Thiên, Tôn Bằng và Chu Cường quả nhiên là những thủ lĩnh có năng lực nhất định, dưới sự quản lý và tổ chức của bọn họ, những người sống sót trong căn cứ đã đào khoáng, luyện kim, sử dụng các loại biến dị thực vật phù hợp để chế tạo vũ khí , cho nên trong căn cứ không chỉ những người tiến hóa mới có sức chiến đấu, mà ngay cả những người bình thường cũng có thể góp một phần lực để bảo vệ căn cứ.



Lúc này, theo mệnh lệnh của người đàn ông có tóc tai bù xù, từng mũi tên, mũi lao được bắn và ném về phía những kẻ địch đang cố tình áp sát căn cứ.



"Phập phập… phập!"



Một bóng quỷ hồn đi ở phía trước nhất, nó vừa định cất bước tiếp, thì đã có hơn chục mũi tên, mũi lao phóng đến thân thể của nó, phát ra những tiếng thanh thúy trầm đục rõ ràng, trên người của nó lần lượt xuất hiện từng cái lỗ thủng nhỏ, nhưng hình như là bóng quỷ hồn này không thèm để ý đến, và nó vẫn tiếp tục bước tới áp sát căn cứ.



"Hả?" Những người vừa công kích bóng quỷ hồn trở nên ngây dại, bởi vì mặc dù những mũi tên, mũi lao phóng xuyên qua bóng quỷ hồn này và cắm xuống đất, nhưng chỉ cần mấy giây, những lỗ thủng nhỏ do những mũi tên, mũi lao xuyên qua người bóng quỷ hồn này đã liền lại, không để lại chút dấu vết từng trúng tên, trúng lao nào, hơn nữa những bóng ma này cũng không bị thương.



“Thật sự là quỷ sao?” Khuôn mặt của mọi người đều chung một vẻ âm trầm.



“Bọn chúng đang tới gần khu vực hố bẫy!” Có người lên tiếng nhắc nhở.



Bên ngoài hàng rào căn cứ là những hố bẫy lớn nối tiếp nhau, bên trong hố bẫy là những cọc gỗ sắc nhọn và rải đá dăm, chỉ cần con mồi nào rơi vào những hố bẫy đó thì toàn thân sẽ bị đâm thủng, hố bẫy cũng rất sâu khó lòng có thể thoát ra.



Thế nhưng, càng khiến mọi người thêm kinh ngạc, tuy những bóng quỷ kia giẫm lên trên mặt hố bẫy, nhưng cành lá cây khô từ biến dị thực vật và những lớp đá sỏi nhỏ phủ đầy mặt hố bẫy lại không hề bị sập xuống, như thể bọn chúng đang lướt đi mà không hề có trọng lượng!



"Bọn chúng... Đang lơ lửng!" Khổng Vĩ lớn tiếng nói.



Nghe tiếng Khổng Vĩ, mọi người cũng tập trung chú ý tới, những bóng quỷ hồn này thoạt nhìn như đang bước đi, nhưng thật ra chính là đang lơ lửng, bàn chân còn cách mặt đất một vài xen-ti-mét. Bọn chúng bước đi giữa không trung cách mặt đất một khoảng, tự nhiên sẽ không rơi vào hố bẫy.



Bọn chúng không để ý đến việc bị những mũi tên và mũi lao tấn công, lại càng không quan tâm đến hố bẫy. Một số bóng quỷ hồn đã ở cách hàng rào của căn cứ chỉ còn khoảng mười mét, lúc này khuôn mặt của những bóng quỷ hồn lại càng thấy rõ hơn, đó là khuôn mặt tái nhợt của người chết.



Ngay khi này, một chuyện kỳ quái đã xảy ra, những tầng ánh sáng màu đỏ trong tiểu thế giới huyết sắc đang mờ nhạt đi, và con mắt của những bóng quỷ hồn này từ màu xanh lục đã biến thành màu máu đỏ sậm.



"Ngao ô…ô!"



Đột nhiên những bóng quỷ hồn này phát ra những tiếng hú chói tai, thảm thiết như tiếng của quỷ, hàng trăm bóng quỷ hồn cùng hú một lúc, thanh âm trùng điệp, liên kết với nhau khiến một số người tiến hóa cũng phải ôm đầu đau đớn, những người bình thường thì lăn lộn trên mặt đất, từ lỗ tai hai bên đầu bắt đầu rỉ máu, thanh âm tiếng hú kia vô cùng bén nhọn, như có thể xuyên thấu linh hồn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận