Bá Chủ Mạt Thế

Chương 232: Nhặt xác

Chương 231:

** Chúc các bạn có giờ phút vui vẻ với truyện Bá Chủ Mạt Thế, cùng đề cử giúp bộ truyện nhé **

"Chiu chiu!"

Huyết Diễm trường thương của Tần Vũ lại tiếp tục chọc về phía mắt của Cuồng Sơn, Cuồng Sơn lắc đầu tránh thoát, nhưng thương đâm quá nhanh nó vẫn né chậm một nhịp, mũi Huyết Diễm trường thương sượt qua gò má của Cuồng Sơn, cắt ra một đường máu, đá vụn như bụi rớt xuống mặt đất.

"Tên này... không tầm thường!" Cuồng Sơn cả kinh, lần lượt là những nhát đâm thương công kích liên tục, Cuồng Sơn không tìm được cơ hội đánh trả.

Cuồng Sơn thầm nghĩ: "Ta nên đối phó sao bây giờ."

Cuồng Sơn biết mình không thể nắm được tiết tấu đâm thương của Tần Vũ. Cứ như vậy dù thực lực mạnh hơn nó cũng sẽ phải thua.

"Gào!"

Cuồng Sơn gầm lên một tiếng, xương sườn của nó đột nhiên nhô ra thêm hai cánh tay bằng đá cứng rắn với hình dáng cơ bắp cuồn cuộn.

Hai cánh tay này của Cuồng Sơn duỗi ra, chộp lấy trường thương của Tần Vũ, đồng thời, một cánh tay đá khác đập tới đầu Tần Vũ.

Cuồng Sơn muốn phản công thật dữ dội, nhưng vẻ mặt Tần Vũ lại bình tĩnh dị thường.

"Uỳnh!"

Một tiếng va chạm chấn động không gian, Cuồng Sơn đấm hai quyền của hai bàn tay khác vào ngực của Tần Vũ, Tần Vũ ngửa người ra sau đạp mạnh hai chân vào bụng Cuồng Sơn.

"Ha ha, cơ thể tao cứng rắn lắm hai chân của mày cứ đạp thoải mái đi!" Cuồng Sơn đắc ý cười ha hả, hai bàn tay to dưới sườn nắm chặt Huyết Diễm trường thương, thực lực chênh lệch, cho nên Cuồng Sơn cho rằng lần này tóm được mũi thương nó sẽ có cơ hội chiến thắng Tần Vũ, bởi vì Tần Vũ không thể rút thương ra được.

"Tự tin thế sao?" Trong mắt của Tần Vũ lóe lên ánh nhìn sắc lạnh hàn quang, hai tay của Tần Vũ nắm lấy cán Huyết Diễm trường thương, sau đó dùng sức vặn thật mạnh một cái, đồng thời co chân dồn lửa tím xuống chân đạp mạnh hai chân lửa tím vào bụng Cuồng Sơn.

Một chiêu thức kết hợp nhuần nhuyễn làm lực rung chuyển cả cơ thể của Cuồng Sơn.

"Không ổn!"

Cuồng Sơn thầm nghĩ, nhưng nó còn bất ngờ hơn nữa khi có một bóng đen giống hệt Tần Vũ đột nhiên xuất hiện từ phía sau lưng của Tần Vũ. Tần Vũ vừa dùng năng lực Sao Chép của anh…

Phân thân Tần Vũ thần sắc lãnh đạm y hệt Tần Vũ, trong tay nó cũng cầm bản sao chép cua Huyết Diễm trường thương, bản sao của Tần Vũ đâm ra hai thương nhanh như gió chọc vào hai mắt của Cuồng Sơn, lúc này Cuồng Sơn đã không kịp né tránh bởi nó đã bị tấn công vô cùng bất ngờ!

"Chiu chiu!"

“Keng keng!”

Tuy nhiên, Cuồng Sơn vẫn kịp nhắm mắt lại, mũi Huyết Diễm trường thương sao chép chỉ để lại hai vết xước mờ trên mí mắt của Cuồng Sơn, hai chân của Tần Vũ thì đạp nổ bụng Cường Sơn văng ra bụi đá. Chiêu thức phối hợp của Tần Vũ vẫn không thể làm tổn thương quá nhiều tới Cuồng Sơn.

Bản sao Tần Vũ lại xoay tay trái gõ cán thương vào má của Cuồng Sơn. Đầu của Cuồng Sơn bị đánh lắc lư. Sau đó bản sao của Tần Vũ tụ lực và hai tay xoay một vòng trên không đâm mũi thương vào bụng của Cuồng Sơn. Mũi thương như mũi khoan, khoan thẳng vào bụng của Cuồng Sơn, mũi thương đâm sâu vào bụng của Cuồng Sơn.

Từng tế bào của Cuồng Sơn đã biến đổi thành đá, nên cơ thể nó còn cứng rắn hơn cả mặc giáp. Vậy mà do bị trúng quá nhiều chiêu thức vào bụng, mũi thương như mũi khoan sâu xuyên hẳn vào trong bụng của nó.

"Rèn rẹt!" Bản sao của Tần Vũ vuốt mạnh hai tay cán thương. Mũi thương thật sự xoay tròn như mũi khoan. Đâm lủng bụng của Cuồng Sơn một lỗ hổng.

Cuồng Sơn la lên đau đớn cơ thể của nó có thể hồi phục lại được nhưng nó cần có thời gian. Nhưng không ai cho nó thời gian! Bản sao của Tần Vũ truyền lửa tím lên đầu mũi thương phát nổ từ trong cơ thể của Cuồng Sơn.

"Làm sao... làm sao có thể!" Cuồng Sơn bị thương nặng nề. Năng lực Đất gần như biến mất, nó trở về nguyên trạng với một thân thể cơ bắp vạm vỡ. Cuồng Sơn không thể tin được mình đã bại trận, rõ ràng là nó mạnh hơn đối thủ. Trong đầu nó không ngừng tự hỏi: “Tại sao có thể như vậy?”

---

Không phải là Cuồng Sơn không đủ mạnh, mà là thực lực của Tần Vũ bây giờ xác thực rất lợi hại, thể chất gấp bốn mươi hai lần thể chất của người bình thường lần, thương pháp tiếp cận Tông Sư cảnh giới. Cùng ba Năng lực tiến hóa có thể nói là cùng cấp độ tiến hóa cấp hai, Tần Vũ gần như là vô địch!

"Ta sẽ chết thật sao..." Cuồng Sơn lập hoảng hồn, bởi vì lúc này không còn cơ thể đá che chắn, Tần Vũ đâm thương vào tim hay đầu nó chết là cái chắc.

"Keng!"

Một thanh đại loan đao lấp lánh ánh sáng đỏ lạnh lẽo theo đường chém xiên, chém vào mũi Huyết Diễm trường thương trong tay của Tần Vũ, Tần Vũ cảm thấy cánh tay tê dại đi, anh liếc nhìn, thì ra là Minh Linh đã ra tay ngăn cản anh giết Cuồng Sơn.

Minh Linh nắm chặt thanh đại loan đao phát lực thật mạnh đánh bật mũi thương của Tần Vũ, nó nâng người Cuồng Sơn dậy rồi bật nhảy lùi lại hơn mấy chục mét.

"Vương... Tôi xin lỗi" Cuồng Sơn xấu hổ nói, nó không nghĩ tới mình lại thua trong tay của Tần Vũ dễ dàng và nhanh chóng như vậy.

Minh Linh không nói gì, trên mặt là một thần sắc lãnh đạm, nhìn chằm chằm về phía Tần Vũ.

"Vù vù!"

Đôi cánh trên lưng của Tiểu Hắc đang vỗ, nó bay như xé gió, giống như một tia chớp đen, nhanh không thể tưởng tượng.

Tiểu Hắc chộp lấy thân xác của Địch Thiếu Phong bay đi ra xa.

"Chết tiệt!" Ô Mộc nghiến răng nghiến lợi. Nó biết rằng nó không thể làm gì được Tiểu Hắc, trước đã không thì nay cũng vậy. Không có kỹ năng “Khu rừng chết chóc” nó sẽ thua Tiểu Hắc càng nhanh mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận