Bá Chủ Mạt Thế

Chương 182: Cứu giúp

<< …tiếc là ‘đam mê’ hay ‘sở thích’ không bẻ ra ăn được cho đỡ đói, nếu có thêm mấy dòng kêu gọi ủng hộ hay đề cử thì các vị huynh đài bỏ quá cho tiểu đệ nhé, tiểu đệ cũng rất ngại nhưng là việc cần kíp nên vẫn phải làm.>>



Một thanh niên cũng đang nghiến răng nghiến lợi, liên tiếp dùng hai tay chém xuống, tạo ra những lưỡi đao gió bay lượn đầy trời, chém những bóng quỷ hồn xung quanh thành trăm mảnh, thanh niên với năng lực Gió này không phải ai xa lạ, chính là Hứa Khai.



"Gào!"



Đột nhiên có một tiếng gầm rú vang lên, một bóng quỷ hồn lướt nhanh về phía anh ta, bóng quỷ hồn này rất kỳ lạ, bởi vì nó khác với những bóng quỷ gầy gò, mờ nhạt bình thường, nó mạnh mẽ hơn, cơ thể ngưng thực giống thật, bên ngoài còn mặc một bộ áo giáp da, không có áo choàng dài, trên tay cầm theo một chiếc búa tạ thật lớn.



Bóng quỷ hồn có thể thông qua giết chóc mà trở nên mạnh hơn, bóng quỷ hồn kỳ lạ này đã giết hơn mười người mới trở nên ngưng thực và mạnh mẽ như bây giờ, mạnh hơn nhiều so với bóng quỷ hồn bình thường!



"Xẹt... xẹt xẹt … Xẹt!"



Hứa Khai vung tay lên, hơn mười lưỡi đao gió lớn từ các phương hướng khác nhau chém về phía bóng quỷ hồn, nhưng bóng quỷ hồn mặc áo giáp da này nhìn cũng không thèm nhìn những lưỡi đao gió đang chém tới, những lưỡi đao gió này chém vào trên thân của bóng quỷ hồn, nhưng không thể cắt qua nổi áo giáp da của nó.



Hứa Khai sửng sốt, anh không nghĩ tới này giáp da của bóng quỷ hồn này có phòng ngự mạnh đến như vậy.



"Rầm!"



Bóng quỷ hồn này cao hơn hai mét, đã vọt tới trước mặt của Hứa Khai, nó dùng búa tạ nện xuống, sắc mặt của Hứa Khai đại biến, búa tạ này giáng xuống mặt đất, khói bụi tung bay mịt mù, mặt đất nứt ra, uy lực của búa tạ khổng lồ thật đáng sợ.



Hứa Khai nhảy lùi về phía sau để tránh chiếc búa tạ nện xuống, và ngay khi anh đứng vững, bóng quỷ hồn vạm vỡ từ trong khói bụi đã lại lao ra, nặng nề vung búa tạ đập mạnh vào ngực của Hứa Khai.



Hứa Khai cảm thấy như thể mình vừa bị một đầu máy xe lửa đâm thẳng vào ngực, anh ta phun ra một búng máu, bay ngược ra sau và đập mạnh xuống mặt đất.



"Thật mạnh... Đáng sợ... quá." Hứa Khai cảm giác xương lồng ngực của mình đã bị gãy vụn, phun ra từ trong miệng từng ngụm từng ngụm máu tươi, anh đã mất đi sức chiến đấu, nếu không phải là người tiến hóa, một nhát vung búa vừa rồi đã đủ tiễn anh ta trực tiếp về gặp tổ tiên rồi.



Nhưng trọng thương như vậy không chết thì cũng sẽ chết, bóng quỷ hồn vạm vỡ này sẽ không buông tha cho anh ta, bóng quỷ hồn đã chậm rãi đi tới trước mặt của Hứa Khai, giơ cao chiếc búa tạ khổng lồ trong tay, mặt mũi của Hứa Khai tái nhợt, anh cảm nhận được tử vong đã cận kề, Hứa Khai chống hai tay trên mặt đất, liều mạng giãy giụa muốn lui về phía sau, nhưng thân thể đã trọng thương thì thoát làm sao được?



"Vù!"



Búa tạ vung mạnh kèm theo tiếng gió rít gào, Hứa Khai nhắm mắt lại, trong lòng cười khổ, cho dù đã trở thành một trong những người tiến hóa mạnh mẽ ở căn cứ, nhưng thời khắc tận thế nguy hiểm này, anh cũng yếu ớt giống hệt như người bình thường.



"Cút ngay!"





Đột nhiên có một tiếng hét lớn vang lên, một người đàn ông trung niên lao nhanh tới như chớp, đối mặt với chiếc búa tạ đang nện xuống, một nắm đấm của anh ta được bao phủ bởi một găng tay đấm bốc ánh sáng, anh ta đấm thẳng vào búa tạ để cứu Hứa Khai.



"Bùm!"





Một tiếng vang thật lớn, găng tay đấm bốc ánh sáng và búa tạ khổng lồ va chạm, mặt đất dưới chân người đàn ông trung niên nứt ra, nhưng anh ta không hề lùi bước, mà chiếc búa tạ trong tay của bóng quỷ hồn lại đã bị một quyền của người đàn ông trung niên đấm nát vụn.



“Thủ lĩnh Kim!” Hứa Khai sau khi nhìn rõ ràng bộ dáng của người đàn ông trung niên này bèn ngây ngẩn cả người và nói.



Người bất ngờ xuất hiện và giải cứu Hứa Khai khỏi tử vong là Kim Trạch Thiên, một trong ba vị thủ lĩnh của căn cứ.



Kim Trạch Thiên không nói lời nào, sau một quyền trái đập nát cây búa tạ trong tay của bóng quỷ hồn, thừa thế tấn công, tay phải của ông ta cũng được bao bọc bởi một lớp kim quang, kim quang ngưng tụ thành một chiếc găng tay đấm bốc bằng ánh sáng cỡ quả bóng rổ.



Kim Trạch Thiên vung cú đấm móc tay phải đánh vào bụng của bóng quỷ hồn vạm vỡ.





“Oành!”



Một lực lượng cuồng bạo bộc phát, bóng quỷ hồn phát ra một tiếng kêu thảm thiết, phần giáp da ở bụng của nó nứt toác ra một cái lỗ lớn cỡ quả bóng rổ, nó bị đấm lui về phía sau mấy bước.



Bóng quỷ hồn này mặc dù mạnh mẽ, nhưng vẫn không đủ để đối mặt với Kim Trạch Thiên, đã là người tiến hóa cấp hai.



“Cậu tự tìm chỗ ẩn thân đi!” Kim Trạch Thiên quay đầu nói với Hứa Khai.



“Vâng!” Hứa Khai cắn răng, cố gắng chống đỡ thân thể, bò vào trốn ở một gian nhà gần đó, dựa vào cây cột nhà nhìn ra ngoài xem chiến đấu.



Sau khi bị đấm nát búa tạ và dính một đấm cực mạnh vào bụng, bóng quỷ hồn vạm vỡ dường như nhận ra sức mạnh của Kim Trạch Thiên không giống những người khác, nó quay người và bỏ chạy.



"Chạy trời không khỏi nắng!"



Tất nhiên Kim Trạch Thiên sẽ không bỏ qua cho kẻ địch có thể giết đa số những người tiến hóa trong căn cứ, ông ta vội đuổi theo nó.



Bóng quỷ vạm vỡ lao vào trong một ngôi nhà nhỏ, trong ngôi nhà này có ba cô gái đang run rẩy ôm lấy nhau, bọn họ chỉ là những cô gái bình thường bị hút vào tiểu thế giới huyết sắc này, bọn họ không có sức chiến đấu, bọn họ thường giúp một số người tiến hóa giặt giũ quần áo, vệ sinh nhà cửa và những thứ nhỏ nhặt tương tự để có thể được che chở và sống sót. Đối mặt với sự xâm nhập đột ngột, tấn công căn cứ của những bóng quỷ hồn vào lúc này, bọn họ chỉ biết rúc vào một chỗ để trốn tránh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận