Bá Chủ Mạt Thế

Chương 186: Mãng phu đối chiến

<< Cầu các vị huynh đài đề cử nguyệt phiếu!>>

"Oành!"



Dưới ánh mắt kinh ngạc của Kim Trạch Thiên, Huyết Diễm trường thương và chiếc búa khổng lồ cuối cùng đã tương giao, và một tiếng nổ đinh tai nhức óc truyền vào màng nhĩ của Kim Trạch Thiên, giống như tiếng sấm nổ giữa trời quang, chấn động tâm thần!



"Rắc rắc!"

“Bùm!”

“Bùm!”



Huyết Diễm trường thương như con rồng tím giận dữ gào thét đâm sầm vào chiếc búa khổng lồ trong tay của con Quỷ Tướng, cảnh tượng mà con Quỷ Tướng mong đợi, kẻ địch nhân loại bị đập tan thành thịt vụn đã không xảy ra, ngược lại, một lực lượng cuồng nộ đáng sợ, đang len lỏi chạy loạn trong thân của chiếc búa khổng lồ, chiếc búa khổng lồ bị lực lượng cuồng nộ đó tàn phá mạnh mẽ đã không thể chịu nổi, cuối cùng chiếc búa khổng nồ đã phát nổ với một tiếng "Bùm!" thật lớn, và lực lượng cuồng nộ đó vẫn không dừng lại, nó tiếp tục chạy dọc theo cán búa truyền đến hai cánh tay của con Quỷ tướng, và lại khiến hai cánh tay của Quỷ tướng nổ tung thêm một lần, hai cánh tay bị nổ nát bấy đến tận vai!



Kết quả như vậy hoàn toàn không nằm ngoài dự đoán của Tần Vũ, thực lực của Tần Vũ nghiền ép Quỷ tướng, chẳng cần sử dụng thêm kỹ năng thương pháp khác hay các kỹ xảo chiến đấu, chỉ đơn giản dùng lực đối lực là đã đủ.



"Làm sao. . . Làm sao có thể?" Kim Trạch Thiên bị một màn này làm cho sững sờ như chết đứng, ông ta không nghĩ tới sẽ xuất hiện một màn đối chiến mãng phu thuần vũ lực như vậy, Tần Vũ không những không bị đập nát thành mảnh vụn, mà còn làm nổ tung chiếc búa khổng lồ và hai cánh tay của Quỷ tướng thành từng mảnh. Thực lực như vậy có nằm mơ Kim Trạch Thiên cũng không nghĩ tới.



Kim Trạch Thiên đoán biết là Tần Vũ sẽ rất mạnh, bởi vì cả hai người Bạch Tiểu Na và Địch Thiếu Phong, vốn là hai người mạnh nhất trong căn cứ đều rất kính nể với Tần Vũ. Nhưng thật không ngờ Tần Vũ lại mạnh tới mức này!



Kim Trạch Thiên nghĩ lại ngày hôm qua suýt chút nữa cùng Tần Vũ giao chiến, ông ta liền toát mồ hôi lạnh, Tần Vũ đã có thể giết chết ông ta ngay khi hai bên có hiềm khích. Càng nghĩ ông ta càng cảm thấy mình may mắn và sáng suốt!



Không chỉ có Kim Trạch Thiên ngạc nhiên, bản thân Quỷ Tướng cũng vô cùng sửng sốt, nó còn chưa kịp phản ứng lại, ánh mắt của nó chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Tần Vũ, nó nhất thời trở nên kích động và sợ hãi, nó xoay người muốn bỏ chạy.

Tiến hóa đến cấp độ thứ hai, Quỷ Tướng đã có trí tuệ nhất định, từ lúc trước, khi mới đối đầu với Kim Trạch Thiên, nó đã biết lúc nào nên đánh, lúc nào nên bỏ chạy, bây giờ đánh không lại Tần Vũ, nó cũng giữ ý định như vậy, bỏ chạy, giết thêm nhiều người, tăng tiến thực lực, khôi phục hai cánh tay, rồi quay lại báo thù!



Nhưng Tần Vũ không phải Kim Trạch Thiên làm sao có thể cho nó cơ hội trốn thoát thực hiện ý định?





Quỷ tướng vừa quay người bỏ chạy, Huyết Diễm trường thương trong tay của Tần Vũ đã ném ra, đâm xuyên qua gáy nó.

“Lộc cộc!”



Động tác bỏ chạy của Quỷ tướng lập tức dừng lại, trên đầu phun ra huyết dịch trong suốt, sau đó thân thể chậm rãi hóa thành một làn khói xanh tiêu tán trong không khi, sau khi khói xanh biến mất, một hạt châu màu máu rơi xuống đất phát ra tiếng kêu.



“Đây là vật gì?” Tần Vũ tò mò, anh thu lại Huyết Diễm trường thương vào trong nhẫn không gian và tùy ý cầm lấy hạt châu màu máu.





Hạt châu màu máu chạm vào da thịt tạo cảm giác lạnh buốt, luồng nhiệt mát lạnh lan tỏa toàn thân của Tần Vũ, làm cho tinh thần của anh phấn chấn hẳn lên.

Tần Vũ vừa rồi đã giết qua mấy con Quỷ Khôi, nhưng trong cơ thể của bọn chúng không có hạt châu có màu đỏ như máu này, Tần Vũ đoán chừng chỉ có Quỷ Tướng cấp hai mới ngưng tụ ra hạt châu màu máu bên trong cơ thể, Tần Vũ mơ hồ có cảm giác hạt châu màu máu này không phải là một vật tầm thường, có lẽ sẽ giống như các sinh vật tiến hóa khác ngưng tụ ra tinh hỏa hay khối năng lượng tiến hóa, hay một thứ gì đó tương tự, tạm thời anh cũng chưa nghĩ ra công dụng của hạt châu màu máu, chưa biết có thể hấp thu trực tiếp không, hoặc có ảnh hưởng gì tới thân thể không, Tần Vũ không dám tùy tiện sử dụng, anh thu hạt châu màu máu vào nhẫn không gian.



"Tần... Tần tiên sinh, cảm ơn anh vừa rồi đã cứu mạng tôi." Lúc này Kim Trạch Thiên đi tới và cảm kích nói với Tần Vũ.



Tần Vũ không có biểu cảm gì chỉ vội nói: "Hiện giờ tình thế đang cấp bách, ông nên cấp tốc đi tới các khu vực khác trong căn cứ, chấn an, tập trung và chỉ huy mọi người. Nên hạn chế đừng để lũ Quỷ Khôi này giết quá nhiều người, bọn chúng càng giết nhiều người sẽ càng cường đại, lực lượng quân số sẽ càng đông, nhân lúc bọn chúng còn yếu, tận lực phản kích giết chết bọn chúng."



"Đã hiểu, vậy tôi đi trước đã chúng ta sẽ gặp lại sau!" Kim Trạch Thiên vội vàng gật đầu, bèn chạy nhanh hướng tới các khu vực chiến sự khác trong căn cứ.

---



Bạn cần đăng nhập để bình luận