Bá Chủ Mạt Thế

Chương 174: Những bộ xương kỳ lạ

… Những loài biến dị thực vật không có mắt thì vươn dài uốn éo hướng về nhóm người, thậm chí có những loài biến dị thực vật có cái miệng lớn như hoa ăn thịt thì mở rộng miệng, ở bên trong có răng nhọn và dịch nhớt sủi bọt, rớt xuống ăn mòn cả mặt đất như a-xit, hình dáng cực kỳ quái dị.



Lúc này, Địch Thiếu Phong hỏi lại một câu: "Anh Tần, mục đích chúng ta đến vùng đồng bằng chôn xương này để làm gì vậy?"



Tần Vũ không có trả lời, mà đang tập trung quan sát những đống xương trắng bên dưới những mảng biến dị thực vật kia.



Tần Vũ đi về phía một mảng biến dị thực vật gần đó, đó là một đám biến dị thực vật, mỗi cây đêu có hình dạng giống như một lưỡi cưa to và dài, Tần Vũ vừa tới gần bèn bật nhảy lên cao, những lưỡi cưa sắc bén thi nhau bổ về phía Tần Vũ đang đứng.



Nếu bị những lưỡi cưa này, hay chính là những cái cây kia bổ trúng, nhất định sẽ là một màn máu thịt bay tứ tung đầy trời.



Trước khi Tần Vũ hạ xuống đất, có những dây leo màu nâu to như cổ tay, đầy gai nhọn, mọc xung quanh đám thực vật biến dị hình lưỡi cưa kia cũng bắt đầu quằn quại, uốn éo, tranh giành nhau như thể chúng đã tìm thấy thức ăn.



“Phừng!”



Khi thân thể còn đang trên không trung, ngọn lửa màu tím đã bốc lên bao phủ lấy cơ thể của Tần Vũ, tất cả những biến dị thực vật chạm vào ngọn lửa tím bao quanh cơ thể của Tần Vũ đều lập tức cháy thành tro bụi, cháy lan đến tận gốc và rơi đầy trên mặt đất sỏi màu đỏ.



"Tách tách!" … "Tách tách!"



Một ít dây leo bị đốt cháy, bèn ngọ nguậy vung vẩy làm lửa tím lan sang các biến dị thực vật khác ở bên cạnh, ngọn lửa tím cháy càng lúc càng to, hơi nóng kinh khủng, bóng lửa tím liếm đến đâu là biến dị thực vật ở khu vực đó biến thành tro tàn, trong lúc nhất thời cảnh tượng như một biển lửa nhỏ màu tím, những biến dị thực vật có miệng đều rít lên thảm thiết không dứt, xương trắng phía dưới mặt đất sỏi thì nổ ‘tách tách’ rồi tan thành bột mịn.



Vài giây sau, những biến dị thực vật có mắt, ở xung quanh dường như đều đã biết sợ khi nhìn thấy đồng loại bị thiêu rụi hoàn toàn, nhanh chóng co rút lại, nhoài thân tránh xa Tần Vũ, tưởng như chỉ mong ngay lập tức mọc ra hai chân, để chạy trốn thật xa.



Thực vật bình thường vốn sợ lửa, ngoại trừ biến dị thực vật thực sự đặc biệt hoặc là do năng lực Thực Vật đẳng cấp cao biến ra, huống chi năng lực Lửa của Tần Vũ còn đạt tới cấp ba!



Sau khi quét sạch biến dị thực vật xung quanh, Tần Vũ đi về phía trước thi thoảng lại ngồi xổm trên mặt đất bắt đầu mân mê những mảnh xương còn sót lại.



Tần Tiểu Vũ và nhóm người đứng xa cũng bước đi theo sau Tần Vũ, không ngừng cảm thán năng lực Lửa gì mà mạnh khủng khiếp đến vậy, đến giờ khi lửa đã tắt một lúc mà mặt đất sỏi vẫn còn đang nóng ran cả bàn chân, nhìn về phía trước thì phát hiện Tần Vũ đang ghép các mảnh xương lại với nhau, mọi người có chút khó hiểu, nhưng cũng không hỏi gì thêm.



Tốc độ của Tần Vũ cực nhanh, trên mặt đất đã có hơn hai trăm khúc xương, và mảnh xương được xếp rải rác khắp nơi tại một chỗ đất trống trước mặt Tần Vũ, người bình thường khẳng định phải tốn rất nhiều thời gian, nhưng Tần Vũ không phải là một người tiến hóa bình thường, với sinh mệnh tiến hóa cấp ba, bộ não của anh cũng đã nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều, chưa tính đến các kỹ năng rèn luyện từ kiếp trước, anh ghép thành những bộ xương khuyết thiếu không đầy đủ nhưng cũng đã dần thành hình, một cách tương đối đơn giản và nhanh nhẹn, tất cả thao tác chỉ trong vòng chưa đầy năm phút đồng hồ.



Nhìn qua những bộ xương khuyết thiếu trên mặt đất cũng không có gì đặc biệt.



Địch Thiếu Phong là người tò mò nhất, cũng không sợ lửa nóng bỏng chân trên mặt đất, anh tiến lại gần Tần Vũ, nghi hoặc hỏi: "Đây không phải chỉ là một vài bộ hài cốt bình thường sao? Có rất nhiều người bị rơi vào vùng đồng bằng chôn xương, và bị biến dị thực vật hút sạch máu thịt."



Tần Vũ còn chưa kịp trả lời, Tần Tiểu Vũ và Bạch Tiểu Na đã lại gần, Bạch Tiểu Na nghiêm túc nói: "Đây căn bản không phải là xương người, xương người trưởng thành chia làm mười hai cặp xương sườn, hoặc nói cách khác tổng là hai mươi bốn xương sườn."



"Vậy. . . quan sát tổng hợp những bộ xương này lại, thì sinh vật này có mười ba cặp xương sườn, là hai mươi sáu cái xương sườn sao?" Được Bạch Tiểu Na khai sáng, Địch Thiếu Phong, Tần Tiểu Vũ, nhóm ba người Hứa Khai và Đạo Diệc vừa tới, sau khi đếm kỹ thì kinh ngạc hỏi.



“Đây không phải là xương người sao?” Mọi người đều kinh hãi, bọn họ vốn tưởng rằng toàn bộ những hài cốt hình người trong vùng đồng bằng chôn xương này đều là của con người nhưng hóa ra không phải là như vậy.



Tần Tiểu Vũ không thể không hỏi Tần Vũ: "Anh, điều này nói lên gì?"



Tần Vũ trầm ngâm, anh sờ sờ một mảnh xương trên tay với kinh nghiệm làm ở nhà xác lâu năm, anh bèn nói: "Những bộ xương này có cấu tạo và cách sắp xếp khác với xương người, nếu anh đoán không lầm, những hài cốt này chính là từ dân cư bản địa của tiểu thế giới huyết sắc này."



"Sột soạt! Sột soạt!"



Tần Tiểu Vũ đang định hỏi tiếp, thì bỗng có những tiếng động lạ truyền đến, từ trong một bụi cỏ biến dị cao hai mét ở đằng trước, dường như có thứ gì đó đang tiến đến, mọi người lập tức đề cao cảnh giác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận