Bá Chủ Mạt Thế

Chương 47: Lời an ủi của Viên Cao

Xuất hiện là một người thanh niên có khuôn mặt rộng, anh ta tên là Tống Tinh, người được xếp hạng thứ chín trong mười vị Chiến Thần hàng đầu, cơ thể của Tống Tinh lúc này đã phình ra một vòng, và anh ta cao hai mét, làn da của anh ta đã trở nên nhăn nheo giống như vỏ cây, khắp người mọc ra dây leo dày đặc, trông rất quái dị, dây leo vừa rồi là do anh ta đánh ra.

Tần Vũ dừng truy kích, bởi vì lúc này đã có thêm mấy người xen vào trận, tổng cộng ba người, một nam hai nữ, một nữ dung mạo uyển chuyển mê người, nhưng lại tràn ngập khí tức nguy hiểm, làm cho người ta khác không dám lại gần, đó là Chu Ngọc, người xếp hạng ba trong mười vị Chiến Thần hàng đầu. Một người phụ nữ khác cũng xinh đẹp không kém, nhưng cô ấy có mái tóc dài, đỏ rực như ngọn lửa, cô ấy là Đổng Khinh Viêm, người xếp hạng hai trong mười vị Chiến Thần hàng đầu Thiên Mông Thành.

Tần Vũ biết một người còn lại, chính là Viêm Cao, người đứng thứ sáu trong mười Chiến Thần đã từng xuất hiện ở nhà ăn.

Lúc này, ngoại trừ Chiến Thần xếp hạng 1 và Chiến Thần xếp hạng 4 không có mặt ở Thiên Mông Thành, Giang Hồng - kẻ đã tàn phế trở nên vô dụng, Kiền Sâm - kẻ không giỏi chiến đấu, sáu Chiến Thần còn lại của Thiên Mông Thành đều đã bước vào chiến trường, mơ hồ lộ ra khuynh hướng vây công Tần Vũ ở trung tâm.

Nhìn thấy quân tiếp viện đến, Cẩu Thiên Sương và Phan Văn Bân đều thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới ý thức được có một trạng thái mệt mỏi ập đến, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, không tự chủ được đứng thở dốc, trước đó bọn gã hoàn toàn ở thế bất lợi, bất cứ lúc nào cũng sẽ mất mạng, áp lực dưới tình huống này có thể tưởng tượng được.

Khổng Định Quốc nhìn thấy cảnh này cười lớn, đắc thắng nói: "Nhãi con, mày tốt nhất không nên đánh nữa mà bó tay chịu trói, nếu không mày sẽ phải chết tại chỗ!"

Nhìn sáu vị Chiến Thần Thiên Mông Thành vây quanh Tần Vũ, mọi người ai nấy đều nín thở, thầm thở dài trong lòng, biết Tần Vũ không thể nào sáng tạo ra kỳ tích được.

Có thể một chọi hai đã là chuyện không tưởng, giờ đối mặt với sáu vị Chiến Thần cũng không thể gây ra bất kỳ sóng gió nào nữa.

Viêm Cao cũng an ủi: "Chàng thanh niên, ngươi tên là Tần Vũ? Ta nghĩ ngươi nên đầu hàng đi thôi, van xin tư lệnh tha thứ cho ngươi một lần, chỉ cần ngươi trung thành với tư lệnh của chúng ta, ông ta nhất định sẽ cứu ngươi."

Mọi người nghe được lời nói của Viên Cao, đều hơi sửng sốt, Lý Hồng Minh cũng giống như vậy, ông ta trước đó không hề đề cập đến điểm này, nhưng lập tức phản ứng lại, cười nói: "Đúng vậy, chàng trai, anh là cường giả tiến hóa, có trình độ cao như vậy, quả nhiên hiếm thấy, nếu như nguyện ý trung thành với tôi, tôi có thể hạ quyết tâm tha cho anh trọng tội, đã giết hơn sáu trăm cường giả tiến hóa."

Tần Vũ là một cường giả tiến hóa có thực lực mạnh mẽ như vậy, nhìn thoáng qua là có thể đoán biết Tần Vũ có rất nhiều bí mật, thay vì giết Tần Vũ hay cầm tù, cách tốt nhất đương nhiên là thu phục Tần Vũ!

Nghe vậy, Triệu Hưng Thụy lập tức mắng chửi trong lòng, ‘đồ cáo già’, nhưng ông ta chưa kịp nói gì, Khổng Định Quốc đã lập tức hét lên: "Không được! Hắn ta là một con quỷ giết người, hắn ta không chỉ giết hơn 600 cường giả tiến hóa là lực lượng quý giá của Thiên Mông Thành, mà cả Chiến Thần Giang Hồng cũng bị đánh trọng thương tàn phế, tuyệt đối không thể tha tội cho hắn!"

Đương nhiên, Khổng Định Quốc không thể trơ mắt nhìn chuyện này xảy ra, huống chi Tần Vũ gia nhập phe Lý Hồng Minh nhất định sẽ tăng cường thực lực cho phe của Lý Hồng Minh càng thêm cường đại, càng không thể tha tội cho Tần Vũ, vì cừu hận giữa Khổng Định Quốc và Tần Vũ đã kết đậm sâu.

Đương nhiên, Triệu Hưng Thụy sẽ không khoanh tay đứng nhìn Lý Hồng Minh thống trị, ông ta cũng phụ họa: “Đúng vậy, sinh mệnh của mấy trăm cường giả tiến hóa đã chấm dứt, chúng ta không thể để bọn họ hy sinh vô ích, nhất định phải báo thù cho xứng đáng để linh hồn của họ có thể yên nghỉ trên trời cao, hơn nữa, Tần Vũ này trông không giống một người có thể bị người khác kiểm soát, nếu hắn ta nổi loạn, ai sẽ ngăn hắn lại?"

Lý Hồng Minh cũng không phải là người ăn chay, lúc này ông ta không để ý đến Triệu Hưng Thụy và Khổng Định Quốc, mà nhìn thẳng vào Tần Vũ, ông ta lớn tiếng nói: "Tần Vũ, tôi rất coi trọng năng lực của anh, đó không phải là tội lỗi không thể tha thứ, miễn là tương lai anh nguyện vì Thiên Mông Thành chiến đấu, chuyện này có thể giải quyết."

"Hơn nữa, vừa rồi Giang Hồng bị trọng thương, cho dù khôi phục, cũng không có khả năng đảm đương vị trí Chiến Thần, anh có thể đánh bại anh ta, đã chứng minh thực lực của anh, chỉ cần anh trung thành với Thiên Mông Thành. Tôi hứa sẽ để anh lập tức tiếp quản vị trí của Giang Hồng, trở thành Chiến Thần mới của Thiên Mông Thành!" Giọng nói của Lý Hồng Minh vang vọng khắp quảng trường.

Trong đầu mọi người đều nổ tung khi nghe thấy điều này.

"Làm sao có thể? Hắn đã giết mấy trăm người! Chẳng lẽ những người kia chết đều là vô ích sao?"

"Đúng! Đúng! Hắn không những không phải chịu hình phạt xứng đáng mà còn được ngồi vào vị trí thay thế Giang Hồng làm Chiến thần mới. Sao có thể được? Phản đối!"

Hầu như tất cả mọi người đều phẫn nộ hét lên, đây quả thực quá bất công, bọn họ tranh nhau vỡ đầu chỉ vì một vị trí ứng cử viên Chiến Thần, Tần Vũ giết mấy trăm cường giả tiến hóa, chẳng những không bị trừng phạt, còn lập tức thành Chiến Thần, dựa vào cái gì, bọn họ phẫn nộ là chuyện đương nhiên, vị trí Chiến Thần là thứ mà mọi người luôn khao khát, nếu không phải Lý Hồng Minh là người quyền lực nhất ở Thiên Mông Thành, có lẽ sẽ có người nguyền rủa ông ta.

Lý Hồng Minh phớt lờ đám đông đang bồn chồn, và tiếp tục: "Tất nhiên, sau khi trở thành Chiến Thần, anh cũng phải chấp nhận những hạn chế, cấy ghép một số thiết bị nhỏ vào cơ thể và phải đi đầu chiến đấu với thây ma và dị thú vì những tội lỗi mà mình đã gây ra. Sau khi giết hơn 600 cường giả tiến hóa, nhất định phải giết số lượng thây ma hoặc dị thú gấp mười lần, để đền tội!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận