Bá Chủ Mạt Thế

Chương 109: Rừng Thông Đỏ

Đây cũng không phải là muỗi bình thường, mà là muỗi bị biến dị, một số con muỗi biến dị thậm chí có thể to bằng con ong bắp cày, tuy là nó chưa thể giết người ngay lập tức nhưng nếu ai bị nó đốt phải, vết đốt sẽ nhanh chóng phát triển thành một cái bọc nhỏ hơn quả nho một chút, bọc này rất ngứa, khi bị gãi xước sẽ vỡ, chảy ra cả mủ tanh lẫn máu, hơn nữa còn rất khó lành lại.



Loại muỗi biến dị này rất phiền phức, giết thì không thể giết hết, nếu mặc kệ để cho bọn chúng đốt sẽ rất khó chịu, cho dù căng lều, kéo chặt khóa, những con muỗi biến dị này vẫn có thể xé rách những chiếc lều mỏng, rồi lẻn vào trong lều, bọn chúng gần như có thể xâm nhập khắp mọi nơi.



Thỉnh thoảng trong lều của khu dựng trại này sẽ phát ra những âm thanh "Bộp! Bộp!" và tiếng chửi khe khẽ khó chịu từ những người lính đang ngủ. Lũ muỗi biến dị này thật sự rất đáng ghét. Ngay cả nhang muỗi hay thuốc diệt muỗi cũng vô dụng với lũ muỗi biến dị này, chỉ có thể quấn chăn thật chặt quanh người sẽ đỡ phần nào, nhưng cũng vẫn phiền phức không thể nào chịu nổi.



Và khi các vật phẩm để đối phó với lũ muỗi biến dị chưa được nhân loại phát triển, mọi người chỉ có thể cắn răng chịu đựng.



Trong lều của Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ và Tần Vũ vẫn ngủ rất yên bình.



"Vo ve!"



Vài con muỗi biến dị to bằng con ong xé rách lều mỏng tạo ra một khẻ hở và theo đó bay vào trong lều, những con muỗi biến dị này đập cánh bay về phía hai người Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ, nhưng trước khi bọn chúng đến gần được Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ, Tần Vũ đã khẽ búng tay, một ngọn lửa màu tím nhàn nhạt bay ra bám lấy trên cơ thể của lũ muỗi biến dị và thiêu đốt bọn chúng thành tro bụi.



Những con muỗi biến dị này đối với người khác thì vô cùng phiền phức, nhưng đối với Tần Vũ mà nói, bọn chúng không gây được bao nhiêu ảnh hưởng.



Tần Vũ đã quen với trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, trong trạng thái này, anh sẽ duy trì một phần tinh lực để chú ý tình hình xung quanh, chỉ cần một con muỗi biến dị đến gần, nó sẽ trực tiếp bị thiêu đốt bằng phản ứng bản năng tinh thần của Tần Vũ, Tần Vũ cảm thấy điều này cũng là một cơ hội tốt để anh ta rèn luyện sức mạnh tinh thần của mình.



Sáng ngày hôm sau, đội ngũ tiếp tục đi về phía trước, dọc đường ngoại trừ một ít biến dị thú bình thường, thì không có nguy hiểm gì đáng nói.



Nhưng Tần Vũ lại phát hiện một chuyện khiến anh thấy thật sự kinh ngạc, mấy ngày nay con Hỏa Giáp Trùng Vương được Tần Tiểu Vũ nuôi bằng máu của cô, vốn dĩ ban đầu Tần Vũ có chút lo lắng, không có thức ăn phù hợp con Hỏa Giáp Trùng Vương không biết có bị ảnh hưởng gì không, nhưng Tần Vũ lại phát hiện ra mình đã lo lắng vô ích. Không những con Hỏa Giáp Trùng Vương không có vấn đề gì, mà nó dường như còn hăng hái hơn trước, điệu bộ khi ăn thì vô cùng thỏa mãn.



"Ách... Khục khục!"



Tần Vũ đang suy nghĩ, thì con Hỏa Giáp Trùng Vương phía bên dưới người của anh, ho khan một tiếng, khiến nhóm ba người Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ và Đạo Diệc ngồi trên lưng con Hỏa Giáp Trùng Vương đều kinh ngạc không thôi, nhưng sau khi con Hỏa Giáp Trùng Vương ho khan một tiếng, nó phóng ra một cầu lửa màu cam về phía trước một đoạn khoảng cách rồi rơi xuống mặt đất biến mất, Tần Vũ nhìn thấy cảnh tượng này liền vô cùng sợ hãi.



"Sao có thể như vậy? Tinh hỏa của con Hỏa Giáp Trùng Vương này không phải là đã bị mình phá hủy và hấp thu rồi sao?" Tần Vũ giật mình, Hỏa Giáp Trùng Vương vốn có năng lực Lửa, nhưng năng lực này đến từ tinh hỏa trong cơ thể nó, tinh hỏa đã bị Tần Vũ phá hủy và hấp thụ rồi, và sau đó cho dù nó được hồi sinh thì nó cũng đã mất đi năng lực Lửa.



Nhưng bây giờ con Hỏa Giáp Trùng Vương này lại có thể phóng ra một quả cầu lửa, mặc dù là một quả cầu lửa rất yếu ớt, nhưng quả thật vẫn là một quả cầu lửa đúng nghĩa.



"Chẳng lẽ. . . Tinh Hỏa trong cơ thể của nó đã mất rồi lại có thể sản sinh lại?" Tần Vũ vô cùng kinh ngạc, "Có thể nào là do năng lực Khống Hồn Nguyền Rủa của Tần Tiểu Vũ?"



Hỏa Giáp Trùng Vương bình thường mất đi tinh hỏa chắc chắn sẽ chết, riêng con Hỏa Giáp Trùng Vương này được Tần Tiểu Vũ dùng năng lực Khống Hồn Nguyền Rủa cứu sống nó một cách thần kỳ, tuy không còn tinh hỏa nhưng con Hỏa Giáp Trùng Vương chỉ mất năng lực Lửa còn mọi phương diện khác đều bình thường, nhưng bây giờ khi không còn tinh hỏa nó lại có thể phóng cầu lửa, chỉ có một khả năng, một lần nữa con Hỏa Giáp Trùng Vương này đã tự khôi phục được tinh hỏa mà mỗi cá thể trong chủng loại của nó, cả một đời chỉ có một khối tinh hỏa duy nhất khi sinh ra, điều này làm sao có thể không khiến Tần Vũ ngạc nhiên và sợ hãi?



Mà khi Tần Vũ quan sát con Hỏa Giáp Trùng Vương này thật kỹ thì đột nhiên anh phát hiện, kích thước của con Hỏa Giáp Trùng Vương hình như lại lớn hơn một chút, mặc dù thay đổi kích thước rất nhỏ nhưng Tần Vũ dựa vào năng lực quan sát của bản thân vẫn có thể nhìn ra được, không chỉ như vậy, màu sắc toàn thân của con Hỏa Giáp Trùng Vương càng thêm đỏ tươi, sáng bóng, đẹp hơn rất nhiều, thi thoảng dường như còn có ánh lửa màu đỏ nhàn nhạt đang nhảy múa.



"Sao có thể như vậy? Không có Mẫu Trùng, sao trùng con có thể phát triển? Tại sao lại to lớn hơn được như vậy." Tần Vũ như muốn câm nín, không còn biết nên nói gì. Lại có cả khả năng của giống loài dị tộc, Tần Tiểu Vũ...



Lúc này, Tần Tiểu Vũ vừa xuống khỏi lưng của con Hỏa Giáp Trùng Vương, chắc hẳn cô vừa cho nó vài giọt máu của mình, cô vỗ vỗ đầu của nó và nói: "Ngoan ngoan, lát nữa lại cho mày ăn nữa nhé."



“Ô ô! Xì xì!” Hỏa Giáp Trùng Vương giống như chó con thích thú khi được cho ăn, liền giống chó con cũng kêu lên một tiếng, bộ dáng của nó rất là vui vẻ.



"Đây là tác dụng do năng lực Khống Hồn Nguyền Rủa của Tần Tiểu Vũ ... Hay là tác dụng do máu của em ấy mang lại?" Tần Vũ nhíu mày suy tư, bởi vì anh nhớ tới tình huống, khi ban đầu anh và cô vào di tích Chiến thần chiến trường 108, thời điểm con búp bê bằng kim loại có hình người phát hiện ra Tần Tiểu Vũ có dị thường, máu huyết của Tần Tiểu Vũ khi đó đã có màu đỏ tươi tỏa ánh sáng nhàn nhạt, lung linh huyền ảo như bây giờ và cũng không phải do sử dụng năng lực Khống Hồn Nguyền Rủa mà máu của cô ấy mới trở nên như vậy.



Vẫn một tính cách như cũ, Tần Vũ một khi không hiểu rõ vấn đề ra sao, thì dứt khoát không nghĩ nhiều, anh gạt suy nghĩ đó ra khỏi đầu… đến giữa trưa, đội ngũ đi tới bên ngoài một khu rừng.



Đội ngũ dừng lại, Lục Vân nhìn rừng cây trước mặt, trầm giọng nói: "Khu rừng này nhìn qua thì rất sâu, không nhìn thấy đường ra, bên trong chỉ sợ có nguy hiểm, chúng ta hay là lựa chọn đi đường vòng qua nó."



Nhưng Dương Cảnh Linh lại cười khổ nói: "Đường vòng sao? Tôi đã từng đi qua nơi này rồi, muốn đi đường vòng đến Thiên Mông Thành, phải đi thêm đoán chừng mất bốn ngày nữa."



Nghe xong lời này, Lục Vân trầm mặc một chút, bốn ngày đi đường vô ích sẽ mất rất nhiều thời gian và công sức, đội ngũ của bọn họ cũng không có nhiều lương thực dự trữ, lãng phí thêm bốn ngày không thể nghi ngờ là một lựa chọn không phù hợp, phải biết rằng bọn họ để đến được nơi này từ Thịnh Cảnh Thành đã mất năm ngày đi đường, với tốc độ này, ít nhất cũng phải cần mười ngày đi đường nữa mới tới Thiên Mông Thành, lãng phí thêm bốn ngày nữa sẽ kéo dài thời gian hành quân, rất có thể đội ngũ sẽ không đủ lương thực, và lòng quân sẽ hỗn loạn.



Lý Nguy nhìn sang Dương Cảnh Lăng: "Có thể mở đường xuyên thẳng qua khu rừng này không? Xe quân sự có bị chặn lại không?"



Dương Cảnh Lăng cười nói: "Không cần phải vậy, có một con đường mòn gần đây, nhưng vẫn phải băng qua khu rừng này, khu rừng này tên là rừng Thông Đỏ, tuy rằng là một nơi hẻo lánh, nhưng khi men theo đường mòn kia ở phía cuối con đường sẽ có một cái thị trấn nhỏ, chúng ta vẫn có thể ở chỗ đó nghỉ ngơi một chút, mấy ngày nay đều hành quân liên tục trên đường, mọi người đều đã mệt mỏi."



Quả thật, liên tục hành quân năm ngày đường, nguy hiểm rình rập, buổi tối lại vẫn không thể ngủ ngon, cho dù là binh lính tinh nhuệ cũng có chút quá sức, suy sụp tinh thần, nếu có thể tìm được một chỗ nghỉ ngơi một, hai ngày, không thể nghi ngờ sẽ là thời gian hồi phục tuyệt vời cho toàn đội ngũ.



Sau khi thảo luận thêm cùng với những người khác, Lý Nguy đã đưa ra quyết định cuối cùng, Lục Vân lớn tiếng tuyên bố mệnh lệnh của Lý Nguy: "Mọi người hãy lên tinh thần và kiên trì hơn nữa. Khi chúng ta đi qua mảnh rừng Thông Đỏ này, chúng ta có thể đến một thị trấn nhỏ tên là Hồng Phong, sau đó toàn bộ đội ngũ sẽ dừng lại và được nghỉ ngơi trong vòng hai ngày!"



“Thật có thể nghỉ ngơi hai ngày sao?” Ánh mắt của tất cả binh lính đều sáng rực lên, không thể nghi ngờ, hành trình này đã khiến bọn họ thấm mệt.



Dương Cảnh Lăng cũng nói: "Nhưng trước đó toàn đội ngũ cần gia tăng tốc độ, chúng ta phải băng qua rừng Thông Đỏ trước khi màn đêm buông xuống!"



"Đã rõ!" Toàn bộ binh lính đồng thanh, hiện tại đã là giữa trưa, chỉ còn hơn mười giờ đồng hồ nữa là đến đêm, mọi người đều tự nhủ thầm phải kiên trì băng qua khu rừng Thông Đỏ thật nhanh trước khi đêm xuống, sau đó đến thị trấn Hồng Phong nghỉ ngơi thật tốt.



Thấy Lý Nguy đã ra quyết định đi băng qua rừng Thông Đỏ, Tần Vũ khẽ nhíu mày, bởi vì một khu rừng rậm lớn như vậy, trong đó nhất định phải có nguy hiểm, nhưng anh ấy cũng chỉ im lặng không cho ý kiến gì, muốn đi đường vòng qua khu rừng này cũng phải mất mấy ngày thời gian đi đường, mà chắc gì trên đường đi vòng không gặp nguy hiểm khác.



Dưới sự dẫn đường của Dương Cảnh Lăng, mọi người đã tìm thấy một con đường mòn không quá hẹp, xe tải lớn bình thường không đi qua được nhưng xe quân sự hoàn toàn có thể vừa đi vừa mở đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận