Bá Chủ Mạt Thế

Chương 110: Độc thú biến dị

Con đường này không phải tự nhiên hình thành mà là do người của thị trấn Hồng Phong mở ra, tuy nhiên, với sự lây lan của vi-rút, những sinh vật trong rừng Hồng Phong nhất định đã biến dị, không còn nhiều người dám đi con đường này nữa. Thật vậy, mới chỉ trong vòng hai, ba tháng, hai bên đường đã mọc đầy cỏ dại, một số dây leo đã vươn xa ra đến mặt đường, đội ngũ đành cử ra một nhóm binh lính cùng xe quân sự đi trước dùng dao và súng phun lửa mở đường.



"Chi chi!"



Lúc này, hai bên đường truyền đến những tiếng kêu chói tai, hai con khỉ có bộ lông màu nâu trèo lên trên đỉnh hai cái cây đại thụ, bọn chúng dùng đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào đội ngũ của bọn họ.



Hai con khỉ có bộ lông màu nâu này hiển nhiên cũng là dị thú, chỉ là so với người bình thường thì thấp hơn một cái đầu, bọn chúng đang nhe răng trợn mắt, nếu không phải phía dưới có quá nhiều người như vậy, bọn chúng đã sớm nhảy vồ lên.



Nhìn lại đội ngũ một vài lần, cuối cùng hai con khỉ cũng không cam lòng mà rời đi, chỉ số thông minh của bọn chúng không hề thấp, bọn chúng biết rằng nếu lao tới thì chỉ là tìm chết.



Nhưng mà, vừa lúc hai con khỉ chuẩn bị rời đi, Tần Vũ trong nháy mắt liền đuổi theo hai con khỉ, dưới sự tăng cường từ chúc phúc cường hóa của Tần Tiểu Vũ, tốc độ của Tần Vũ đã nhanh kinh khủng, chỉ một thoáng đã vượt qua hai con khỉ.



"Xoẹt xoẹt!"



Chỉ sau hai lần tung chiêu, hai con khỉ biến dị đã bị Huyết Diễm trường thương của Tần Vũ giết chết một cách dễ dàng, chỉ là hai con dị thú cấp một không xứng để làm đối thủ trước mặt Tần Vũ.



Sau khi thu hoạch hai khối năng lượng tiến hóa, Tần Vũ quay trở lại trên lưng của con Hỏa Giáp Trung Vương, hai người Tần Vũ va Tần Tiểu Vũ thực hiện Cường Hóa và Sao Chép chúng, giá trị của hai khối năng lượng tiến hóa này tăng gấp bốn lần, sau khi đưa hết cho Đạo Diệc sử dụng, thể chất của Đạo Diệc đã tăng lên gấp mười lần người bình thường. Gần như tất cả các khối năng lượng tiến hóa mà nhóm Tần Vũ thu được trong vài ngày qua đều được trao cho Đạo Diệc, với hai năng lực cấp S là Sao Chép và Cường Hóa, rất nhanh Đạo Diệc đã tăng thể chất của mình từ một người tiến hóa bình thường chưa từng được tăng cường tiến hóa, lên gấp mười ba lần thể chất của người bình thường chỉ trong vài ngày, anh ta đã được xếp vào hàng ngũ những người tiến hóa mạnh nhất thời điểm hiện tại.



Kết quả của việc cải thiện thể chất của Đạo Diệc là năng lực của anh ta trở nên mạnh mẽ hơn nhiều, trước đây anh ta chỉ có thể vẽ một hoặc hai lá bùa mỗi ngày, nhưng bây giờ anh ta có thể dễ dàng vẽ năm hoặc sáu lá bùa mỗi ngày, lá bùa Khốn Yêu mà anh vẽ ra càng ngày càng tốt, không chỉ có vậy những lá bùa anh vẽ ra cũng càng ngày càng đa dạng về tác dụng, ngay cả Tần Vũ cũng không khỏi thở dài, tiềm lực của Đạo Diệc quả nhiên phi thường, nếu Đạo Diệc biết cách chiến đấu, nhất định sẽ trở thành người tiến hóa có thực lực cực kỳ mạnh mẽ.



Bởi vì mỗi một lá bùa của Đạo Diệc đều có công năng khác nhau, có thể nói là hầu như Đạo Diệc sẽ có thể ứng phó với bất kỳ nguy hiểm bất ngờ nào, nhưng đáng tiếc Đạo Diệc chỉ là một đạo sĩ nhỏ, tu hành trong núi không rành thế sự. Đọc kinh thư tụng niệm thì anh ta có thể, chứ để cho anh ấy đi đánh quái vật như Tần Vũ thì thật sự sẽ rất xấu hổ không khác gì làm trò cười cho đối thủ, Tần Vũ đang nghĩ tới việc tìm cơ hội để huấn luyện Đạo Diệc chiến đấu, nếu không với năng lực xuất sắc như vậy mà Đạo Diệc lại không có sức chiến đấu thì thật đáng tiếc.



"A!"



Trên đường đi gặp không ít thú biến dị, nhưng lũ thú biến dị cũng không ngu ngốc, nhìn thấy nhiều người như vậy, liền tận lực tránh đi, không dám chủ động khiêu khích, đương nhiên cũng có một vài tai nạn nhỏ.



Một nhóm binh lính đang đi trên con đường mòn trong rừng, bỗng một người lính hét lên một tiếng rồi ngã xuống đất, một con rắn nhỏ màu xanh đen nhanh chóng trườn qua chân anh ta, chui vào bụi cỏ rồi biến mất.



Đồng đội bên cạnh của người lính đó vội vàng vén ống quần của anh ta lên thì thấy trên chân anh ta có hai lỗ máu đên ngòm, do bị một con rắn lục vằn đen cắn, miệng vết thương kia cực nhanh rữa nát chảy mủ hôi tanh, một màu tím đen nhanh chóng lan khắp cơ thể người lính.



“Này người anh em. . . cố giữ tỉnh táo đi!” Người lính mở to hai mắt, dần dần sắc mặt trắng toát, cơ thể yếu ớt ngã về phía sau, đồng đội vội vàng đỡ lấy anh ta kêu thảm thiết.



"Anh. . . Anh ấy chết rồi. . . " Người lính đang đỡ người đồng đội bị rắn cắn đưa tay đặt ở hai lỗ mũi của anh ta, lại nhận thấy cơ bản anh ấy không có hô hấp, có chút giật nảy mình nói.



Con rắn nhỏ màu xanh sẫm vằn đen vừa rồi rõ ràng là một con thú biến dị, độc tính quá kinh khủng, bị nó cắn phải mới chỉ vài hơi thở là đã chết, thật là lạnh sống lưng!



Tính ra, dọc đường hành quân đã có không ít binh lính tử nạn, chỉ trong năm ngày, mười ba người đã chết vì các loại tình huống nguy hiểm trong thời gian hành quân nơi hoang dã, điều này đủ thấy sự nguy hiểm của nơi hoang dã không hề tầm thường.



Người lính bị rắn cắn chết, xác của anh ấy không thể mang đi theo, đành chôn vội vào giữa mấy gốc cây to, phủ ít bột vôi và nén chặt đá để tránh dị thú cỡ nhỏ đào lên. Sau đó mọi người cũng không kịp hành lễ mà vội vã tiếp tục di chuyển.



Trong tận thế, mạng sống của con người rất rẻ mặt, và việc ném xác chết vào nơi hoang dã, đã gần như là điểm đến cuối cùng của nhiều người, đôi khi còn có những người không được như người lính tử nạn kia chết rồi còn bị phân thây xé xác.



"Phập!"



Toàn đội ngũ tiếp tục tiến về phía trước, một con rắn nhỏ màu xanh đậm vằn đen chui ra từ trong bụi cỏ và định cắn vào bắp chân của một người lính, nhưng người lính này mắt nhanh tay lẹ, đã cắm phập con dao trong tay xuống, mũi của con dao xuyên qua đầu của con rắn, đóng đinh nó xuống mặt đất.



“Mọi người cẩn thận!” Người lính nói với đồng đội bên cạnh, sắc mặt có chút khó coi, nếu như vừa rồi không phải anh ta đề phòng trước con rắn vẫn còn quanh quẩn đâu đấy, nếu như bị nó cắn trúng, sợ rằng anh ta sẽ phải nối gót đi theo đồng đội trước đó.



Đội ngũ vốn đang di chuyển nhanh đành phải giảm tốc độ lại, bởi vì từ bụi cỏ hai bên đường, những con thú biến dị có độc tố rất mạnh sẽ thỉnh thoảng lao ra tấn công, chẳng hạn như bọ cạp, rết, rắn, sâu, nhện… vốn đã là những con vật nguy hiểm, bây giờ bọn chúng lại càng đáng sợ hơn, sau khi chúng bị biến dị, bọn chúng hiện tại cực kỳ độc, thậm chí có một số người tiến hóa nếu bị bọn chúng cắn phải chắc chắn sẽ chết ngay tức khắc không thể cứu chữa.



"Chết tiệt... trời tối đã sẩm tối mà vẫn không thể ra khỏi rừng Thông Đỏ này được!" Mọi người đều thêm cảnh giác với hoàn cảnh nguy hiểm xung quanh, điều này khiến tiến độ hành quân của đội ngũ cực kỳ chậm chạp, nhưng dù đã cẩn thận, bình quân vẫn có ba người lính bị chết trong vòng một giờ đồng hồ bởi độc thú biến dị.



Sắc mặt của Dương Cảnh Lăng và Lục Vân trở nên khó coi, sự nguy hiểm của khu rừng Thông Đỏ này rõ ràng là nằm ngoài dự đoán của họ, các loại độc thú biến dị lần lượt tấn công, nếu như bọn họ không sớm ra khỏi rừng Thông Đỏ trước khi trời tối, thì có nghĩa là bọn họ sẽ phải dựng trại ngay tại chỗ, khó có thể nói trước được những nguy hiểm gì sắp xảy ra vào ban đêm cho đến khi rạng sáng.



"Ộp ộp!"



Bởi vì nhóm ba người Tần Vũ đều ngồi trên lưng con Hỏa Giáp Trùng Vương nên không bị độc thú biến dị trong bụi cỏ ven đường tấn công, chưa kể đến bản thân của con Hỏa Giáp Trùng Vương cũng đã tự toát ra một cỗ khí thế bá đạo, tuyệt đại đa số thú biến dị đều sẽ không dám đến gần nó. Tuy nhiên, luôn có những sự cố bất ngờ…



Trên một cây thông cao ba mét bên cạnh, đột nhiên truyền đến một tiếng kêu vang, một con cóc to như một cái chậu rửa mặt từ trên cành cây nhảy xuống, một đường thẳng tắp tấn công Tần Vũ.



Khi Tần Vũ đang định dùng ngọn lửa màu tím thiêu đốt con cóc thành tro bụi thì đột nhiên anh thu tay lại, anh không cần phải làm gì nữa, bởi vì đã có người ra tay rồi, người đó chính là Đạo Diệc.



"Đi!" Đạo Diệc kẹp một lá bùa có ánh sáng màu vàng nhạt trên hai đầu ngón tay, sau đó ném nó về phía con cóc, lá bùa biến thành một dải ánh sáng màu vàng và bọc con cóc lại. Ngay sau đó, một điều kỳ diệu đã xảy ra, và con cóc to như một cái chậu rửa mặt đã biến mất, một vài giây sau nó xuất hiện trở lại, chỉ là khi xuất hiện nó lại rơi thẳng xuống mặt đất, vị trí cách trước mặt Hỏa Giáp Trùng Vương không xa.



“Ộp?” Con cóc có biểu tình khó hiểu, nó đang không hiểu tại sao mình lại xuất hiện ở đây.

Bạn cần đăng nhập để bình luận