Bá Chủ Mạt Thế

Chương 1187: Hồng Ma

Chương 1187: Hồng Ma
Lâm Phong gượng gạo chống đỡ, nhưng mọi chuyện không hề êm đẹp. Độ tương thích giữa Lâm Phong và trái tim cấy ghép không cao. Lúc đầu thì không sao, nhưng dần dần di chứng bắt đầu xuất hiện. Dị chủng gen từ trái tim lan tràn ra khắp cơ thể hắn. Gần như mỗi ngày Lâm Phong đều phải chịu đựng những cơn đau tim dữ dội, hắn cảm nhận được sinh mệnh của mình không còn nhiều.
Không ai muốn chết, Lâm Phong đương nhiên cũng vậy. Sau này, khi Tần Vũ đến Thần Phong thành, hắn tiếp nhận năm loại gen mà vẫn có thể chống đỡ được. Lâm Phong mơ hồ ý thức được thể chất của Tần Vũ đặc thù. Nếu có thể nghiên cứu triệt để, nhất định có thể giải quyết được di chứng do sự không phù hợp giữa cơ thể hắn và trái tim. Ngày đó, khi Hà giáo sư đề nghị nghiên cứu Tần Vũ, Lâm Phong tuy từ chối thẳng thừng, nhưng thực ra trong lòng hắn đã dao động.
Nếu có thể nghiên cứu triệt để vì sao Tần Vũ có thể chống đỡ được nhiều loại dị chủng gen như vậy mà đến giờ vẫn không sao, thì không nói tình huống của hắn có thể hoàn toàn giải quyết, ít nhất trong một thời gian dài hắn sẽ không cần lo lắng về vấn đề thân thể.
Nhưng thái độ của Tần Vũ lúc đó đối với Hà giáo sư vô cùng kiên quyết, thậm chí còn động sát ý. Lâm Phong biết Tần Vũ sẽ không để bọn hắn nghiên cứu. Đổi lại là Lâm Phong, hắn cũng tuyệt đối không muốn nằm trên giường thí nghiệm mặc người nghiên cứu. Sau khi trải qua giằng xé, Lâm Phong quyết định động thủ với Tần Vũ.
Sau khi Lâm Phong thuật lại xong lý do, sắc mặt Tần Vũ vô cùng băng lãnh: "Sao ngươi lại biết ta sẽ không giúp ngươi?"
Lâm Phong cười cười: "Ngươi sẽ không giống như chuột bạch mặc người nghiên cứu, huống chi... ngươi thủy chung đều không tín nhiệm ta."
Tần Vũ có chút không nói gì, hoàn toàn chính xác. Trong lòng hắn đối với Lâm Phong luôn duy trì cảnh giác rất cao, hoặc có thể nói là trừ Tần Tiểu Vũ, Xích Hàn Đồng ra, hắn đối với bất kỳ ai cũng có cảnh giác rất mạnh, tự nhiên không thể nào để cho Lâm Phong nghiên cứu.
Bất kể Lâm Phong vì lý do gì, hắn tính toán Tần Vũ, đồng thời dẫn đến việc Xích Hàn Đồng bị bắt đi, Tần Vũ sẽ không có khả năng bỏ qua cho hắn.
Lâm Phong bình tĩnh nói: "Bây giờ ngươi rời đi đi, về sau đừng tới Thần Phong thành nữa, ân oán giữa chúng ta như vậy xóa bỏ, cứ coi như chưa từng gặp nhau."
Tần Vũ mắt lạnh nhìn hắn: "Ngươi cảm thấy có thể sao?"
Lâm Phong bất đắc dĩ nói: "Vậy được rồi... cũng đừng trách ta."
Hô!
Tần Vũ cảnh giác, hắn cảm giác tình huống có chút không ổn. Lâm Phong búng tay một cái, bỗng nhiên phía trên không gian này một tầng màn trời màu đỏ sẫm thăng lên. Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ đều vô cùng cảnh giác.
"Dát dát... Thật lâu rồi không có đi ra c·ô·ng việc, động tới!"
Tầng màn trời màu đỏ sẫm này bao phủ toàn bộ khu vực này, triệt để ngăn cách nó với bên ngoài. Lúc này, từ mặt đất truyền đến tiếng cười quái dị khàn khàn. Tần Vũ hơi biến sắc mặt: "Rút lui!"
Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ đều cực tốc lui về phía sau. Mặt đất nổ tung, một cái nhọn đâm màu đỏ sẫm từ mặt đất đâm ra, nhọn đâm màu đỏ sẫm này dài đến mười mấy mét.
Ầm ầm!
Đại địa chấn động, nhưng đều bị màn trời màu đỏ sẫm ngăn cách, hạn chế tại khu vực này, không ảnh hưởng đến những nơi khác của Thần Phong thành. Đất đá cuồn cuộn, khắp mặt đất dường như có một đầu cự thú muốn chui ra ngoài.
Cố An An, Cao Kiêu, Lâm Phong đều đã sớm lui ra xa. Ngoại trừ Lâm Phong, những người còn lại đều mặt mũi tràn đầy vẻ chấn động.
Bên trong lòng đất, một đầu bóng đen khổng lồ chui ra. Đây là một con cự thú dữ tợn, đáng sợ. Ngoại hình của nó giống như một sinh vật hình người lưng cong, có một cái đầu lâu dữ tợn, trên đầu mọc ra một đôi độc giác huyết hồng sắc. Tứ chi dài nhỏ hữu lực của nó nằm trên đất, một đôi con mắt màu đỏ tươi lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Vũ hai người.
Toàn thân quái vật màu đỏ này đều dài đầy giáp xác cứng rắn, trên giáp xác còn có nhọn đâm huyết hồng sắc. Hình thể của nó không lớn, chỉ dài năm mươi mét, so với những Thú Vương, Thú Hoàng khác thì nhỏ hơn nhiều, nhưng khí thế nó phát ra thì mạnh đến mức tương đương khủng bố.
Kỳ lạ nhất là khí thể bốc lên trên thân con quái vật này, thân thể giống như một cái bóng màu đỏ tạo thành, thỉnh thoảng vặn vẹo. Tần Tiểu Vũ có chút giật mình nói: "Đây là quái vật gì?"
Tần Vũ và Áo Lai Khắc thì có chút ngạc nhiên, Áo Lai Khắc kinh ngạc nói: "Khí tức của thứ này... giống với hắc quỷ!"
Hắc quỷ trong miệng Áo Lai Khắc chính là Nguyên Quỷ. Nguyên Quỷ vô sỉ để lại ấn tượng sâu sắc cho Áo Lai Khắc, đã từng muốn tẩy sạch Tần Vũ. Nếu không phải Tần Vũ có hỏa chủng trong tay khiến nó kiêng kị, e là đã bị tẩy sạch.
Hoàn toàn chính xác, sinh vật trước mắt và Nguyên Quỷ dường như cùng một chủng tộc, chỉ là hình thể của nó lớn hơn Nguyên Quỷ, mà lại là huyết hồng sắc, nhưng giữa hai bên đều giống như cái bóng tạo thành!
Sinh vật huyết hồng sắc này dùng đôi mắt màu đỏ m·á·u nhìn chằm chằm Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ. Nó cười quái dị, phát ra thanh âm khàn khàn: "Hai tiểu gia hỏa, vốn không muốn đối phó các ngươi, nhưng các ngươi nhất định phải ép người quá đáng, vậy thì không còn cách nào... đành để bản tọa tự mình ra tay vậy."
Sinh vật m·á·u cái bóng màu đỏ không thể nghi ngờ là một đầu quái vật cực kỳ đáng sợ. Tần Vũ nhìn thoáng qua Lâm Phong ở xa xa. Khí tức hắn cảm nhận được trước đây bên cạnh Lâm Phong là đến từ sinh vật huyết hồng sắc này sao?
Tần Vũ nhìn sinh vật huyết hồng sắc, trầm giọng hỏi: "Ngươi là ai? Có quan hệ gì với Nguyên Quỷ?"
Nghe Tần Vũ hỏi, sinh vật huyết hồng sắc hơi kinh ngạc, lập tức toét ra một cái miệng to như chậu m·á·u nói: "Ngươi từng gặp Nguyên Quỷ tên kia? Xem ra nó cũng đi ra rồi. Bản tọa là Hồng Ma, coi như là quen biết lâu năm với nó, bất quá ta rất chán ghét nó."
Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đều cảm thấy thật trùng hợp. Sinh vật huyết sắc tự xưng là Hồng Ma này vậy mà thật sự quen biết Nguyên Quỷ, lại còn rất quen thuộc.
Hồng Ma hắc hắc cười khẽ một tiếng: "Lâu lắm rồi không hoạt động gân cốt. Vốn không muốn đi ra, nhưng đã đi ra thì hai tiểu tử các ngươi cứ ngoan ngoãn chịu chết đi."
Ở xa xa, Cố An An, Cao Kiêu đều có chút run sợ nhìn Hồng Ma. Bọn họ đã biết phía sau Thần Phong thành có một sinh vật từ kỷ nguyên khác đứng sau, nhưng đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy chân thân Hồng Ma.
Ánh mắt Hồng Ma mãnh liệt. Dù thực lực của nó vẫn chưa khôi phục đến đỉnh phong, nhưng đối phó với hai người này là đủ!
Hồng Ma dùng một cái lợi trảo bỗng nhiên hướng về Tần Vũ hai người cắn tới. Lợi trảo màu đỏ như năm lưỡi đao to lớn, hiện ra quang mang màu đỏ tươi. Năm cái lợi trảo bén nhọn xé rách không gian, nổi giận chém xuống.
Xùy!
Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ cực tốc tránh đi. Năm đạo phong mang huyết hồng sắc vạch ra năm đạo vết nứt thật sâu trên mặt đất. Vết nứt uốn lượn tràn ngập ra khoảng cách mấy trăm mét, đâm vào màn trời màu đỏ sẫm phía trên, bị màn trời màu đỏ sẫm hút thu vào.
Một kích mang uy thế đáng sợ này khiến Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ kinh hãi không thôi. Thực lực của Hồng Ma mạnh tuyệt đối là tương đương đáng sợ!
"Đã xảy ra... chuyện gì?" Khu vực Tần Vũ đang ở đều bị kết giới màn trời màu đỏ sẫm che lấp. Cư dân, binh sĩ Thần Phong thành đều giật mình nhìn về hướng đó, nhưng không bối rối. Từ khi Thần Phong thành được xây dựng đến nay, nó chưa từng bị quái vật xâm nhập. Dù có biến cố xảy ra cũng sẽ nhanh chóng bị trấn áp. Họ cảm thấy sự kiện lần này cũng có thể được giải quyết hoàn mỹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận