Bá Chủ Mạt Thế

Chương 130: Phát hiện thây ma

Nhưng đây không phải là trọng điểm, thị trấn Hồng Phong quá yên tĩnh, vết tích nhiều nhất có trên mặt đất là những điểm nhỏ màu nâu nhạt, đó là vết máu khô, điều này khiến bầu không khí bao trùm thị trấn Hồng Phong thêm phần quỷ dị và đáng sợ.



Tần Vũ ngẫm nghĩ một lát, hiển nhiên là đám người Lý Nguy không dễ dàng gặp chuyện, nhưng tình huống ở thị trấn Hồng Phong này quả thật là kỳ lạ, ở một địa phương hẻo lánh cũng phải có ít nhất mấy chục vạn người, cho dù là đại đa số người đều bị nhiễm bệnh, cũng không thể yên tĩnh như này, ít nhất nhiễm bệnh hết thì thây ma ở đâu, trên đường chính của thị trấn Hồng Phong có tìm mỏi mắt cũng không thấy nổi một bóng sinh vật.



Tần Vũ nói: "Đi tiếp xem có thể tìm được nhóm người Lý Nguy hay không!"



Dù sao Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ và con Hỏa Giáp Trùng Vương đã đến địa phương này rồi, thì không thể không đi tiếp, đã quyết định đi tiếp thì không có gì phải đắn đo suy nghĩ nhiều, cẩn thận thêm chút là được!



Đi trên đường phố tĩnh lặng, cả Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đều liên tục quan sát kỹ xung quanh, cho dù kinh tế của thị trấn Hồng Phong còn kém phát triển so với Thịnh Cảnh Thành, thì trên đường phố vẫn có những chiếc xe ô tô, xe máy bị bỏ hoang và đủ loại rác thải, vương vãi khắp nơi, tận thế ập đến nên không có ai quan tâm đến vấn đề vệ sinh đường phố, sẽ không có ai bằng lòng ra đường thu dọn cho sạch sẽ.



Điều này chỉ thêm khẳng định thị trấn Hồng Phong cũng giống như những nơi khác, đều đã gặp phải khủng hoảng do vi-rút bùng phát.



“Anh, anh nhìn xem kìa!” Đã đi được hơn chục phút đồng hồ, Tần Tiểu Vũ đột nhiên chỉ về một phương hướng, nhỏ giọng nói.



Tần Vũ đã sớm phát hiện, bóng dáng một người đàn ông với đầu tóc bù xù, đang khom lưng ngồi xổm dưới đất, cúi đầu ăn một cái gì đó.



“Cuối cùng cũng đã thấy một cái gì khác ngoài sự yên tĩnh đến phát sợ này.” Tần Vũ thả lỏng tinh thần một chút, đến lúc này anh vẫn chưa rõ nguyên do tại sao thị trấn Hồng Phong lại tĩnh lặng và vắng vẻ tới vậy, không có nổi một bóng người hay bóng thây ma nhưng đến bây giờ đã có thể xác nhận địa phương này không phải là một khu vực tử vong không hề có sinh vật sống.



Ở phía trước mặt, người đàn ông với đầu tóc bù xù ngồi xổm trên mặt đất đang ăn một cái gì đó, tất nhiên đây chẳng phải người sống, không dùng đầu để nghĩ cũng biết đó là thây ma, trong tay của nó đang cầm một phần nội tạng có màu đen, với biểu cảm khi ăn vô cùng sung sướng.



"Gừ!"



Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ và con Hỏa Giáp Trùng Vương không cố ý che giấu thanh âm trò chuyện hay tiếng bước chân khi đến gần con thây ma kia, con thây ma nghe thấy tiếng động liền dừng bữa ăn của nó lại, nó buông hai tay ra, phần nội tạng đen xì rơi xuống mặt đất, rồi nó bèn quay người lại, trưng ra một khuôn mặt đầy mụn mủ tanh hôi, trên đó còn thiếu đi mấy miếng thịt, quả nhiên là một con thây ma.



“Để đó cho em!” Tần Tiểu Vũ nói, cô đã lăm lăm cầm kiếm trên tay.



"Con thây ma này sẽ có thể chất gấp khoảng năm lần người bình thường." Trong lòng Tần Vũ thầm nghĩ, mọi sinh vật đều sẽ tiến hóa, thây ma tiến hóa mạnh hơn so với khi tận thế bắt đầu cũng không có gì lạ, khi mới bắt đầu tận thế một thây ma bình thường sẽ có thể chất gấp từ hai đến ba lần thể chất của một người bình thường, nhưng sau hai lần mưa máu với một lượng lớn vi-rút đã xâm nhập vào thân thể, một thây ma bình thường mới vừa biến đổi đã có thể chất gấp năm lần thể chất của người bình thường, nhưng với con người thì không vậy, trải qua ba tháng sau tận thế số lượng người tiến hóa vẫn là rất ít so với các sinh vật khác trên trái đất.



Nguyên nhân thứ nhất là bởi vì không phải tất cả mọi người đều biết trong cơ thể của thây ma có khối năng lượng tiến hóa, hai là thây ma quá cường đại, một người bình thường không có vũ khí tối tân rất khó để có thể săn giết thây ma, cho dù giết được một con thây ma, cũng chưa chắc may mắn có được khối năng lượng tiến hóa bên trong xác của nó. Trung bình phải giết hai mươi con thây ma mới có thể thu được một khối năng lượng tiến hóa, nghĩ đến việc để một người bình thường không có vũ khí thích hợp đi săn giết hai mươi con thây ma kém cỏi nhất vẫn là một việc bất khả thi.



"Gừ!"



Khuôn mặt con thây ma có đầu tóc bù xù trông vô cùng gớm ghiếc và xấu xí, nhưng cũng chẳng thể làm cho Tần Tiểu Vũ e sợ, không như con Ngũ Độc Thú ghê tởm, riêng với thây ma, Tần Tiểu Vũ đã gặp và giết vô số, những con thây ma mà Tần Tiểu Vũ từng gặp còn khó coi hơn con thây ma trước mặt này rất nhiều. Nên dường như cô đã miễn nhiễm không còn sợ hãi khi đối mặt với thây ma nữa. Con thây ma trước mặt của Tần Tiểu Vũ gầm lên một tiếng khàn khàn và vồ tới cô như một con mãnh thú vồ mồi.



"Xoẹt!"



Tần Tiểu Vũ nhẹ nhàng lách sang một bên, đồng thời lướt nhẹ thanh kiếm chém vào cổ của con thây ma đang vồ tới, con thây ma vồ hụt ngay sát bên người của Tần Tiểu Vũ. Đầu của con thây ma này ở một nơi, thân của nó lại ở một nẻo, cái đầu bị chém đứt khỏi cổ rơi “phịch!” một tiếng xuống đất, phần thân vẫn theo đà vồ tới, lảo đảo ở sau lưng của Tần Tiểu Vũ vài mét rồi đổ cái rầm, đập cổ xuống đất, máu từ cổ chảy thành một vệt dài, rải xuống mặt đất. Cái đầu của con thây ma khi rơi xuống đất vẫn còn lăn lông lốc một đoạn, hàm răng vẫn mở ra và đóng lại một vài lần trong vô thức.



Nhanh, gọn, đẹp mắt, Tần Tiểu Vũ đắc ý nhìn Tần Vũ, cô đang chờ Tần Vũ khen ngợi.



Tần Vũ có chút miễn cưỡng: "Rất giỏi, tuyệt vời!"



Mặc dù Tần Vũ chỉ miễn cưỡng khen, nhưng thực lực chiến đấu của Tần Tiểu Vũ cũng không phải dạng vừa, trải qua một quãng thời gian dài rèn luyện và chiến đấu liên tục, giờ đây Tần Tiểu Vũ đã là một người tiến hóa xuất sắc với kỹ năng chiến đấu cao cấp, Tần Vũ chợt có suy nghĩ dù cho một ngày nào đó anh không còn ở bên cô nữa, cô cũng sẽ vẫn sống tốt trong những ngày tận thế này.



Một nhúm lửa nhỏ màu tím từ xa bắn tới đốt cháy xác con thây ma có đầu tóc bù xù thành tro bụi, rất tiếc là không thấy khối năng lượng tiến hóa trong đống tro bụi, chỉ có tro và bụi mà thôi.



“Thị trấn Hồng Phong không biết vì sao lại yên tĩnh như vậy, đến bây giờ mới gặp được một con thây ma?” Tần Tiểu Vũ nói.



Tần Vũ gật đầu: “Có lẽ người ở Thị trấn Hồng Phong đã dời đi nơi khác ngay khi tận thế vừa mới bắt đầu.”



Khả năng là như vậy, nếu hầu hết mọi người đã chuyển đi, thị trấn Hồng Phong yên tĩnh như vậy là điều hoàn toàn có thể hiểu được.



“Đúng rồi, vừa rồi con thây ma kia ăn cái gì thế?” Tần Tiểu Vũ đột nhiên nghĩ tới vấn đề này, “Là thịt người sao?”



Nghe lời Tần Tiểu Vũ nói Tần Vũ cũng bước gần lại chỗ con thây ma vừa ngồi xổm, anh cau mày nhìn vết tích còn lại trên mặt đất, Tần Tiểu Vũ từ xa hỏi: "Anh phát hiện ra gì rồi?"



“Không phải người! Em lại đây.” Tần Vũ nói.



Phẩm chất tâm lý của Tần Tiểu Vũ đã cứng cáp hơn nhiều, nhìn thấy xác người chết cô cũng không có cảm giác gì, thậm chí chính tay mổ xác thây ma cũng là chuyện bình thường, nhưng nếu là xác người bị thây ma phanh thây moi ruột, cắn xé tới mức không thể nhận ra hình dạng, có máu thịt và nội tạng trộn lẫn, be bét, tràn ra khắp nơi, thì cô vẫn cảm thấy hơi e ngại.



Tần Tiểu Vũ nghe xong, bèn lại gần đi hướng bên này, lại nhìn thấy vết tích trên mặt đất, cô rất ngạc nhiên: "Đây là xác sinh vật gì?"



Thứ mà vừa rồi con thây ma ngồi xổm ăn không phải là xác người, mà là xác của một sinh vật lạ, làn da bên ngoài của sinh vật này có màu ngăm đen, ngoại hình hơi giống người, trong miệng mọc ra đầy răng nanh, đầu của nó rất to, giống như một đứa trẻ bị dị tật.



Sinh vật này hẳn là trước đó đã bị con thây ma giết chết, hơn nửa cái cổ của nó đã bị cắn đứt, toàn bộ đầu cùng thân thể chỉ còn lại có một tầng da thịt, bụng của nó cũng bị con thây ma kia xé phanh ra, máu chảy thấm ra đất có màu đen, phần nội tạng còn sót lại của nó cũng có màu đen.



“Đây hẳn là dị tộc.” Tần Vũ trầm ngâm, “Xem ra đã có dị tộc tới nơi đây.”



Dù biết vậy, nhưng Tần Vũ không quá lo lắng, nghĩ đến việc dị tộc không rõ lai lịch này bị thây ma bình thường giết chết, thì dị tộc này cũng chỉ là dị tộc cấp thấp mà thôi, đối với bọn họ sẽ không có bao nhiêu uy hiếp.



Hai người cũng không nán lại quá lâu, tiếp tục đi trên đường mà không có mục tiêu rõ ràng, Tần Tiểu Vũ đã có chút nản lòng nói: "Anh, nơi này không còn người sống đúng không?"



Tần Vũ vẫn im lặng, bọn họ đã đi thêm được hai mươi phút rồi, trừ một con thây ma đầu tiên ra thì không phát hiện bóng dáng của con người.



"Guga! Guga!"



Đúng lúc này, trong con hẻm bên cạnh truyền đến một tiếng kêu quái dị, sau đó là tiếng bước chân dồn dập, một đám quái vật lùn tịt lao ra, Tần Vũ nhìn qua, thấy tổng cộng có sáu con quái vật.



Những quái vật này chỉ cao chưa đầy một mét ba, da ngăm đen như đáy nồi, phần đầu rất lớn, không tương xứng với thân thể của chúng, trên mặt của cúng đang tràn đầy hưng phấn, từng con một nhe răng nanh cười cười, cái miệng ngoác lớn còn chảy ra dịch nhầy kinh tởm, giống như tiểu quỷ dưới địa ngục nhìn thấy người sống vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận