Bá Chủ Mạt Thế

Chương 218: U Minh thuyền

<< Tuần mới cầu nguyệt phiếu đề cử bộ truyện. Dồn với nguyệt phiếu do bạn liukangmk4 đề cử giúp ‘Bá Chủ Mạt Thế’ có thể thoát khỏi vùng lầy top dưới. Xin cám ơn hậu tạ sau!>>

"Đó... đó là cái gì?" Kim Trạch Thiên kinh ngạc chỉ tay lên trời.



Không cần ông ta nhắc nhở, tất cả mọi người đều đã nhìn thấy dị tượng trên bầu trời, vô số những tia chớp màu đen kia như đang xé rách không gian, trong không gian bị xé rách kia, một vật đen kịt âm u đầy quỷ khí từ trong đó trôi nổi bay ra.



“Kia… là thuyền sao?” Có người không xác định hỏi.



Đúng vậy, đó là một chiếc thuyền.



Khi thứ đó lộ ra nhiều hơn từ trong không gian bị xé rách, mọi người đều khẳng định rằng đó thực sự là một chiếc thuyền.



Con thuyền này tràn ngập quỷ dị, làm bằng gỗ đen, lơ lửng giữa không trung, phảng phất như có thể xuyên qua hư không, cuối cùng hoàn toàn thoát ra khỏi vết rách không gian, lộ ra toàn bộ hình ảnh.



Con thuyền này rất dài, dài hơn trăm mét, sau khi thoát ly khỏi vết rách không gian, thì bay lượn trong hư không, sấm sét đen kịt không đả thương nó một chút nào.



“Đây là?” Tần Vũ có chút kinh ngạc, chiếc thuyền này có chút giống với một chiếc thuyền trong truyền thuyết.



Chiếc thuyền lớn màu đen chậm rãi đáp xuống vùng đồng bằng chôn xương, rồi biến mất không thấy tăm tích.



Trên bầu trời huyết sắc những tia chớp màu đen đã biến mất, toàn bộ tiểu thế giới huyết sắc khôi phục lại hiện trạng, chỉ còn lại đám người trong căn cứ đang hoang mang và trầm mặc.



"Cuối cùng thì ... đó là cái quái gì vậy?" Chu Cường kinh ngạc rời ánh mắt khỏi bầu trời, và mọi người xung quanh vẫn chưa hoàn hồn khỏi cảnh tượng kinh khủng vừa rồi.



Kim Trạch Thiên nở một nụ cười gượng gạo và nói: "Tốt hơn là đừng quan tâm đến nó làm gì, bây giờ chúng ta vẫn còn một nan đề sinh tử quan trọng nhất ở trước mắt..."



Mọi người lập tức hoàn hồn lại khi nghe những lời đó, họ nhìn chằm chằm vào Minh Linh và con quái vật Diêm La Bất Tử Thú đã nhô ra một nửa cơ thể của nó từ trong Minh giới sau hắc môn. Nan đề quan trọng nhất bây giờ, là họ nên làm gì để có thể sống sót ở trong tay Minh Linh, những thứ khác căn bản không còn quan trọng.





Tần Vũ đã nhận ra một chuyện ngoài ý muốn, bởi vì anh quan sát thấy vẻ mặt chật vật của Minh Linh.



Mà Diêm La Bất Tử Thú dường như đang dừng lại mọi hành động chờ mệnh lệnh của Minh Linh, nó cũng không cố bò ra ngoài nữa, Ô Mộc dường như biết Minh Linh đang giằng co với chuyện gì, nó nghiến răng thuyết phục: “Bẩm Vương, chính sự vẫn quan trọng hơn cả, Vương nhất định phải bảo tồn thực lực, không thể tiêu hao quá nhiều ở nơi này, U minh chiến thuyền (chương 185) của nền văn minh phù thủy còn cần đến lực lượng của Vương!"



Minh Linh hít sâu một hơi, sắc mặt khôi phục bình thường, lạnh lùng mà bình tĩnh nhìn sang Tần Vũ: "Tiểu tử, vận khí của ngươi không tệ, nhưng cũng đừng vội mừng, cùng lắm chỉ là kéo dài hơi tàn mà thôi."



Sau khi nói xong, Minh Linh nhẹ vẫy tay, Diêm La Bất Tử Thú nhìn động tác đó với vẻ không tình nguyện, nhưng nó vẫn từ từ rút lui về phía sau hắc môn quay lại Minh giới. Hắc môn từ từ khép lại hai cánh cổng, các vết nứt do Diêm La Bất Tử Thú bóp mạnh muốn phá hủy hắc môn ra ngoài vẫn còn đó, và hắc môn dần biến mất trong đám mây đỏ lơ lửng.



Minh Linh chưa bao giờ rời khỏi tiểu thế giới huyết sắc này, chính là bởi vì con thuyền cực lớn vừa rồi, bây giờ con thuyền đó đã xuất hiện, nó nhất định phải lập tức đi vào bên trong nắm lấy hạch tâm điều khiển của con thuyền, đây là điểm trọng yếu nhất không thể sơ sẩy, nếu không chẳng may để con thuyền này lại tiến vào hư không, cũng không biết đến bao giờ mới có thể đạt được những thứ mà nó muốn.



Bây giờ nếu muốn giết Tần Vũ và những người khác trong căn cứ, nhất định phải để Diêm La Bất Tử Thú ra tay, nhưng Diêm La Bất Tử Thú không hề dễ dàng để rời khỏi Minh giới và phá hủy hắc môn, nếu bỏ lỡ cơ hội chỉ để lấy mạng của Tần Vũ, những người khác, rõ ràng là không đáng giá.



Nghĩ đến đây, Minh Linh lớn tiếng nói: "Ngục Khuyển, Cuồng Sơn, Ô Mộc, chúng ta đi!"



Phía trên đầu của Minh Linh, đám mây đỏ và hắc môn đã hoàn toàn biến mất trong khoảng không.



Ngục Khuyển khổng lồ với lửa cháy hừng hực khắp thân thể lạnh lùng liếc nhìn đám người Cú Ma, sau đó cơ thể nó nhanh chóng co rút lại, biến thành một người đàn ông với làn da đỏ rực, chạy nhanh đến bên cạnh Minh Linh.



Ở phía bên kia, vị trí của Cuồng Sơn, Địch Thiếu Phong chẳng để ý chuyện gì khác, chỉ tấn công và điên cuồng tấn công Cuồng Sơn. Cuồng Sơn hừ lạnh một tiếng, tung mình lên không, một cánh tay của nó biến thành một tảng đá thật lớn với mũi nhọn dài, nó xiên thẳng cánh tay đó vào đầu của Địch Thiếu Phong, Địch Thiếu Phong khép lại hai cánh tay trước mặt đỡ đòn, nhưng vẫn bị đánh bật mạnh về sau, ghim sâu vào lòng đất, nhân cơ hội này, đất dưới chân Cuồng Sơn dâng lên thành một chiếc cầu đưa nó đến bên Minh Linh, rồi nó giải phóng năng lực Đất của mình và biến trở lại một người đàn ông vạm vỡ từ một người đá khổng lồ.



“Đi thôi.” Minh Linh nhàn nhạt nói, nó giơ tay phóng ra một luồng khí màu đỏ như máu quấn lấy thanh đại loan đao dưới mặt đất, kéo lại vào lòng bàn tay, cầm theo thanh đại loan đao dẫn đầu nhóm thành viên Bất Tử tộc, sải bước đi ra khỏi căn cứ, theo sau là Ngục Khuyển, Ô Mộc, Cuồng Sơn, bọn chúng không thèm để ý đến ai khác, chỉ trừ Tần Vũ, là hơi tò mò đảo mắt nhìn qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận