Bá Chủ Mạt Thế

Chương 131: Quỷ Lùn

"Vừa rồi cái xác kia trông khá giống quái vật này." Tần Tiểu Vũ cẩn thận xem xét, sau đó nói.



"Không sai, sinh vật này hẳn là Ma Nhân tộc cấp thấp, trong dị tộc gọi là Quỷ Lùn." Tần Vũ nói.



Quỷ Lùn, giống như Ngưu Đầu Nhân, đều là dị nhân có hình dáng có một phần giống người một, là Ma Nhân tộc cấp thấp, bình thường Quỷ Lùn rất yếu ớt, chỉ có thể chất cao gấp ba lần thể chất người bình thường, nhưng có một số Quỷ Lùn đã nắm vững được những năng lực Tự Nhiên như Gió, Lửa, Nước, Sét, Băng v.v. . chúng có thực lực chiến đấu rất mạnh, đặc biệt Quỷ Lùn có thể thôn phệ, hấp thu gien của những sinh vật khác, rồi tiến hóa gien của bản thân.



Những con Quỷ Lùn trước mặt hai người Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ cũng chỉ là những con Quỷ Lùn bình thường, dáng người từng con Quỷ Lùn đều đen đúa, nhỏ, gầy, trong tay của chúng đều cầm một cây chùy sắt màu đen giống như cơ thể, thoạt nhìn trông rất hung dữ, sự thực đúng là như thế, Quỷ Lùn có khát vọng với máu thịt, chỉ cần ngửi được mùi máu, chúng nó sẽ trở nên điên cuồng, sức chiến đấu sẽ lại tăng lên một bậc, đối với người bình thường mà nói, khó có thể chiến thắng những con quái vật này.



"Cô cu cô cu… cô cu!"



Những tên Quỷ Lùn này phát ra những tiếng động kỳ lạ, giống như là đang bảo nhau có đồ ăn ngon, sau đó bọn chúng vung vẩy cây chùy sắt đen xì trong tay và như bầy hổ đói hung ác lao về phía Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ.



Đối mặt với một đám quái vật hung hãn như vậy, Tần Vũ cũng không bối rối, từ trong nhẫn không gian lấy ra Huyết Diễm trường thương, Tần Vũ phất tay lên, trường thương rất nhanh, ‘xẹt!’ một cái vẽ thành một đường vòng cung, quất thẳng mặt hai con Quỷ Lùn xông tới nhanh nhất, lập tức hai con Quỷ Lùn bị đánh bay ra ngoài, va vào người của những con Quỷ Lùn ở phía sau.



Với kỹ năng thương pháp siêu phàm và lực lượng mạnh mẽ của Tần Vũ, hai con Quỷ Lùn đều bị Huyết Diễm trường thương quất nát đầu, còn những Quỷ Lùn phía sau bị đè dập nát toàn bộ nội tạng mà chết, dù sao chúng cũng yếu hơn thây ma bình thường, thực lực của bọn chúng so với Tần Vũ thì quá yếu ớt, còn chẳng đáng được anh để mắt. Trừ khi là những con Quỷ Lùn sở hữu năng lực Tự Nhiên như đất, gió, nước, lửa,.v.v. Nếu không cũng chẳng có chiến lợi phẩm gì tốt để thu hoạch.



Giống như con Hỏa Giáp Trùng Vương, những con Quỷ Lùn nắm giữ năng lực Tự nhiên như đất, gió, nước, lửa, băng… trong cơ thể của bọn chúng sẽ có những tinh thể theo từng loại năng lực mà chúng nắm giữ, năng lực Lửa có tinh hỏa, năng lực Băng có tinh băng… có thể tăng cường năng lực tương tự của người tiến hóa. Các năng lực như Lửa và Băng là phổ biến trong toàn bộ những sinh vật sau tận thế cả dị tộc, dị thú, thây ma, vì vậy người tiến hóa muốn tăng cường hai năng lực này cũng đơn giản hơn so với các năng lực khác, đây là một lợi thế lớn.



Vật đáng giá duy nhất trên người của Quỷ Lùn bình thường chính là cái chùy đen trong tay, có thể tinh luyện lại để rút ra một loại kim loại quý gọi là hắc thiết, nhưng đối với Tần Vũ mà nói, nó chẳng có ích lợi gì nhiều, mang theo chỉ tốn thêm không gian trong nhẫn không gian.



Hai người tiếp tục đi trên đường, đi được một lúc, Tần Tiểu Vũ chợt nhìn lại con Hỏa Giáp Trùng Vương đang đi theo phía sau, cô nói với Tần Vũ: “Có phải vì nó đi theo nên không ai dám ra ngoài gặp gỡ chúng ta?"



"Cũng có lý, em để nó đứng lại đợi chúng ta một lát!" Tần Vũ suy nghĩ một chút rồi gật đầu, dù sao nếu có người sống sót mà nhìn thấy một con quái vật to lớn như con Hỏa Giáp Trùng Vương, thì sẽ bị dọa sợ, bọn họ sẽ ẩn nấp chứ không dám bước ra gặp gỡ chào hỏi.



“Tiểu Hỏa, đứng ở đây không được chạy lung tung.” Tần Tiểu Vũ căn dặn con Hỏa Giáp Trùng Vương.



“Hô hô!” Con Hỏa Giáp Trùng Vương gật đầu.



Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ rời đi bỏ lại con Hỏa Giáp Trùng Vương, Tần Tiểu Vũ và con Hỏa Giáp Trùng Vương vẫn có thể kết nối với nhau nếu khoảng cách không quá xa bởi năng lực Khống Hồn Nguyền Rủa, Tần Tiểu Vũ có thể cảm nhận được tình hình đại khái của con Hỏa Giáp Trùng Vương, vì vậy không cần phải quá lo lắng về việc bị lạc nó trong thị trấn Hồng Phong nhỏ bé này.



Dường như vì quyết định không đi cùng con Hỏa Giáp Trùng Vương nữa mà vận khí của hai người Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ tăng lên rõ rệt, mới đi được chừng mười phút, Tần Vũ đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía một tòa nhà.



Tần Vũ vừa ngẩng đầu bèn nhìn thấy một người đàn ông ở trên ban công của một tòa nhà, đang vươn dài cổ nhìn xuống hai người bọn họ ở dưới một cách chăm chú, người đàn ông đó là một trung niên khoảng hơn ba mươi tuổi, sắc mặt xanh xao vàng vọt, anh vừa nhìn là biết cuộc sống sinh hoạt của người đàn ông này chắc hẳn rất khó khăn.



Thấy vậy, Tần Tiểu Vũ có chút vui mừng hô to: "Xin chào chú, chúng cháu có thể hỏi chú một số chuyện được không?"



Tất nhiên Tần Tiểu Vũ muốn hỏi về tình hình của Lý Nguy và những người khác, cả những sự kiện liên quan trong thị trấn Hồng Phong này. Với nhiều người như vậy, đội ngũ của Lý Nguy, không thể im hơi lặng tiếng sau khi tiến vào thị trấn Hồng Phong. Chắc chắn phải có người nhìn thấy đội ngũ của bọn họ.



Người đàn ông nọ cảnh giác nhìn họ, nhưng không trả lời.



Tần Tiểu Vũ biết đối phương đang lo lắng cái gì, bèn nói: "Chúng cháu không phải người xấu."



Mà động tĩnh phía dưới cũng khiến những người khác trong tòa nhà kinh ngạc, người đàn ông có sắc mặt vàng vọt biến mất trên ban công, giống như đang vào nhà thì thầm gì đó với ai đó.



Bọn họ ở lầu năm của tòa nhà, thanh âm rất nhỏ, với thính lực của Tần Vũ cũng chỉ có thể nghe được mấy câu như "Mọi người... chuẩn bị kỹ... dao", Tần Vũ hơi nhíu mày, nhưng không có ý kiến gì, dù sao sinh tồn trong tận thế, bất thình lình gặp phải người lạ, cũng cần phải cẩn thận.



Không bao lâu sau, cửa cuốn vật lý dưới lầu chậm rãi kéo lên, người đàn ông có sắc mặt vàng vọt cảnh giác nhìn chung quanh, sau đó thấp giọng nói: "Chỉ có hai người sao?"



Tần Tiểu Vũ gật đầu, lúc này Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đều đã thu vũ khí về lại nhẫn không gian, nếu không đoán chừng đối phương đã không xuống mở cửa dễ dàng như vậy.



Bỗng người đàn ông có sắc mặt vàng vọt có một ánh nhìn khó hiểu, anh nói với hai người Tần Vũ: "Mời vào, bên ngoài khắp nơi đều có quái vật."



"Vâng, cám ơn chú!" Tần Tiểu Vũ vui vẻ cười nói, trong lòng thầm nghỉ chắc hẳn bề ngoài của cô và Tần Vũ không giống người xấu, nên người đàn ông này mới mời họ vào nhà.



Mà Tần Vũ hơi động chóp mũi khẽ ngửi, anh nhíu mày vì đã ngửi thấy một mùi rất đặc biệt, mùi này hình như là mùi thịt đang được nấu nướng, nhưng trong tận thế, một người nhìn xanh sao vàng vọt như vậy lấy đâu ra thịt mà nấu?



Hai người vào cửa, người đàn ông có sắc mặt vàng vọt nhanh chóng kéo cửa cuốn xuống, đồng thời đóng chốt cửa kính bên trong lại.



Người đàn ông có sắc mặt vàng vọt đi ở phía trước nói: "Hiện tại không có điện, cầu thang có chút tối, đi lại nên cẩn thận, chúng ta ở lầu ba."



"Vâng." Tần Tiểu Vũ tò mò đi theo sau người đàn ông, nhìn trái nhìn phải. Cô ấy nghĩ rằng nơi này giống như một cửa hàng kinh doanh điện thoại di động. Tầng một là sảnh, cô ấy cũng nhìn thấy một vài quầy kính, nhưng bên trong trống rỗng.



Cái mũi của Tần Tiểu Vũ giật giật, kinh ngạc nói: "Chú à, chú đang nấu món gì vậy? Mùi thơm quá!"



Người đàn ông có sắc mặt vàng vọt nghe vậy khẽ mỉm cười, nụ cười của gã có chút quỷ dị, nhưng bởi vì lưng của gã hướng về phía hai người Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ, nên họ không có nhìn thấy, gã cười nói: "Đúng vậy, chúng tôi đang làm bữa sáng. Chà, hai người đến vừa đúng lúc, chúng ta cùng nhau ăn."



"Thật tốt quá!" Tần Tiểu Vũ đã rất ngạc nhiên, cô cảm thấy hình như là mùi thịt, cô không biết thịt này từ đâu tới, nhưng cô cảm thấy mùi vị chắc sẽ rất thơm ngon, chắc hẳn không phải là thịt dị tộc hay thịt dị thú.



Tần Vũ một mực im lặng, nhưng trong đáy mắt lại lóe lên một ánh nhìn lạnh lẽo, anh mơ hồ đoán được đối phương đang nấu loại thịt gì.



Đến một căn phòng lớn trên lầu ba, người đàn ông có sắc mặt vàng vọt gõ cửa: "Anh, mở cửa ra, em đưa khách tới."
Bạn cần đăng nhập để bình luận