Bá Chủ Mạt Thế

Chương 65: Lâm Phong

"Hai đứa chúng mày! Điếc hả? Tao bảo chúng mày biến đi khỏi đây, nhanh lên!" Thấy Tần Vũ và Vũ nói chuyện nhưng không coi trọng lời nói của mình, gã đàn ông lập tức nổi giận.



"Ông là ai?" Tần Tiểu Vũ có chút không vui nói: "Ông bảo chúng tôi đi sao?"



Sau khi nhìn rõ bộ dáng của Tần Tiểu Vũ, gã đàn ông cười tủm tỉm nói: "Em gái, em tốt nhất nghe lời anh đây, nếu không em sẽ chịu khổ không nổi..."



“Cút đi!” Tần Vũ mất kiên nhẫn cắt ngang.



"Bảo tao cút đi? Ha ha, nhóc con, mày biết bố mày là ai không?" gã đàn ông tức giận cười.



Tần Vũ ánh mắt lạnh lùng: "Muốn thể hiện gì thì luôn đi, nếu không ngay cả cơ hội ra tay cũng không có đâu!"



"Vậy để bố mày xem thử thằng nhóc như mày có bản lĩnh không hay chỉ mõm!" gã đàn ông giận dữ gầm lên một tiếng, không nói gì nữa liền đấm vào mặt của Tần Vũ một cái, dường như gã có một loại năng lực, có thể khiến cho đối thủ không cách nào khơi dậy lực lượng để phản kháng lại.



"Năng lực Lời Nguyền Suy Yếu thuộc hệ Tai Ách?" Tần Vũ liếc mắt liền nhìn ra năng lực này, cùng với năng lực Nguyền Rủa của Trương Phong khá giống nhau, năng lực Lời Nguyền Suy Yếu này có thể làm cho đối thủ rơi vào trạng thái suy yếu, đối thủ sẽ phải để mặc cho người khác công kích, thể chất của gã đàn ông này cũng không thấp, ước chừng gấp mười lần thể chất người bình thường, ở thời điểm này gã cũng hẳn là được coi như một người tiến hóa hàng đầu, nhưng đối mặt với Tần Vũ mà nói năng lực của gã căn bản không đáng nhắc tới!



Nếu chênh lệch một cấp, sẽ có trường năng lượng áp chế, rất hiếm khi thi triển đạt được một trăm phần trăm hiệu quả.



Tần Vũ cười lạnh một tiếng, vươn tay bắt lấy nắm đấm của gã đàn ông.



"Haha! Đúng là tìm chết!" Gã đàn ông cười to, gã biết rõ lực lượng một đấm của gã lớn bao nhiêu, chưa kể năng lực Lời Nguyền Suy Yếu cũng được dung nhập trong một đấm này, ai dám trực diện đón đỡ đòn này, chính là tìm chết!



"Giọng cười thì to đấy, nhưng thực lực lại quá yếu." Tần Vũ siết chặt nắm đấm của gã đàn ông.



Gã đàn ông trên mặt lộ vẻ kinh ngạc: "Làm sao. . . Làm sao mày có thể..."



Gã đàn ông rõ ràng cảm thấy rằng Lời Nguyền Suy Yếu của mình đã tác động lên đối phương, nhưng đối phương vẫn ổn, hoàn toàn bình thường!



"Rắc rắc!"



Tần Vũ xoay vặn cánh tay của gã đàn ông, có tiếng xương va chạm vào nhau, gã đàn ông đau đớn khuỵu xuống, gã cảm thấy cánh tay đau đớn đến mức cảm tưởng đã mất đi tri giác.



“Sao có thể?” Bốn người còn lại sửng sốt, bọn họ biết gã đàn ông này không hề yếu, nhưng chỉ trong nháy mắt gã đã bị Tần Vũ khuất phục, vặn gãy một cánh tay của gã, bọn họ biết rất có thể bọn họ đã gặp rắc rối.



“Người thanh niên, mau dừng tay, cậu Tôn không hiểu chuyện, xin hãy bỏ qua một lần!” Người đàn ông lớn tuổi nhất trong bốn người còn lại vội vàng nói, anh ta nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi, cả người cường tráng, khí tức hung hãn chắc chắn không phải người bình thường.



Tần Vũ từ chối cho ý kiến, lại lần nữa vận sức, lập tức khiến gã đàn ông kêu lên một tiếng đau đớn, trên trán của gã đã lấm tấm mồ hôi.



Tần Tiểu Vũ lẩm bẩm: "Đáng đời! Tự mình chuốc khổ vào thân."



Cô biết rõ tính cách của Tần Vũ, nếu như đối phương không chủ động khiêu khích Tần Vũ, Tần Vũ cũng sẽ không tìm cách công kích bọn họ, người chủ động ra tay với Tần Vũ chính là tự tìm đường chết.



"Ấy, người thanh niên có gì từ từ nói!" Người đàn ông trung niên thấy cảnh này vội vàng nói.



Tần Vũ lúc này mới hừ lạnh một tiếng: "Tha cho gã thì cũng được, hiện tại tôi hỏi các người trả lời, nếu dám giấu giếm một câu, các người đều phải chết!"



Một cỗ khí tức kinh khủng phát ra, để cho người đàn ông trung niên cả người run lên, bọn họ toát mồ hôi hột, bởi vì bọn họ phát hiện, Tần Vũ so với bọn họ thì cấp độ tiến hóa mạnh hơn rất nhiều!



Người đàn ông trung niên vội vàng nói: "Người thanh niên, anh hỏi đi, điều gì biết tôi sẽ nói!"



Người đàn ông trung niên biết mình có thể khiêu khích ai và không thể khiêu khích ai, từ việc Tần Vũ có thể đơn giản bỏ qua năng lực Lời Nguyền Suy Yếu của gã đàn ông họ Tôn và khuất phục anh ta một cách dễ dàng, có thể thấy rằng Tần Vũ có thể là một người siêu cấp tiến hóa! Thậm chí thực lực của Tần Vũ có thể so sánh với những Chiến thần mà bọn họ dốc lòng đào tạo!



Ba người còn lại đứng sau lưng người đàn ông trung niên, cả người căng lên, giống như đang đối mặt với cường địch, Tần Vũ cũng không thèm nhìn ba người, mà nói với người đàn ông trung niên: "Tên? Đến đây làm gì?"



Người đàn ông trung niên trả lời: "Tôi tên là Lưu Nham, mấy người này là..."



“Tôi không có hứng thú biết bọn họ là ai.” Tần Vũ cắt ngang.



Người đàn ông trung niên tên là Lưu Nham có chút xấu hổ, ba người còn lại cũng lộ ra vẻ mặt khó coi, thân phận của bọn họ là gì? Thế mà bị một đứa nhóc khinh thường như vậy! Nếu không phải bọn họ e ngại thực lực của đối phương, nhất định đã xông lên đánh một trận rồi.



Lưu Nham tiếp tục: "Chúng tôi là thành viên của quân đội Thịnh Cảnh Thành."



“Quả nhiên.” Tần Vũ trong lòng âm thầm nói, thật ra ngay từ đầu anh đã cảm thấy những người này đều có khí chất quân nhân, sau khi được đối phương đích thân xác nhận, anh mới hoàn toàn có thể khẳng định.



Tần Vũ trên mặt không lộ ra biểu tình gì khác, tiếp tục hỏi: "Anh ở bên trong làm gì? Bên trong tình huống cụ thể như thế nào? Nói lại lần nữa, đừng nói dối, nếu không anh tự gánh lấy hậu quả."



Tần Vũ trong mắt hiện lên một tia lãnh đạm, anh so với Lưu Nham này thì biết rõ hơn nhiều lắm, đối phương nếu là nói dối, anh lập tức sẽ biết, sau đó sẽ không nương tay nữa.



Lưu Nham do dự hồi lâu, mới cắn răng nói: "Bên trong là một địa phương vô cùng kỳ lạ, giống như là một chiều không gian khác, chúng tôi sau khi tiến vào liền tiếp nhận khảo nghiệm, sau khi khảo nghiệm thất bại, đều bị đuổi ra ngoài. Mọi người chỉ có thể chấp nhận bài khảo nghiệm duy nhất một lần và nếu như thất bại, sẽ không có cơ hội thứ hai.



Tần Vũ chậm rãi gật đầu, anh nhìn ra Lưu Nham không có nói dối, anh phán đoán di tích này hẳn là không có nguy hiểm, thất bại cũng sẽ không chết, cho nên cũng không có gì đáng ngại, nhưng anh chỉ có thể tiếp nhận một lần khảo nghiệm, có nghĩa là anh phải hoàn thành khảo nghiệm chỉ trong một lần!



Tần Vũ liếc nhìn gã đàn ông bị anh vặn tay đang nửa quỳ trên mặt đất, nhàn nhạt nói: "Cũng coi như có một đội trưởng tốt, lần sau nhớ ăn nói cẩn thận một chút, nếu không sẽ không đơn giản chỉ gãy một tay đâu."



Nói xong, Tần Vũ buông tay ra, không chút khách khí đá nhẹ vào ngực gã đàn ông, khiến gã ngã ngửa ra sau, Lưu Nham vội vàng đỡ lấy, gã đàn ông đã bất tỉnh.



May cho gã đàn ông là Tần Vũ đang có tâm trạng tốt khi vừa phát hiện ra di tích, nếu không, như trường hợp vừa rồi gã chủ động ra tay toàn lực như vậy, Tần Vũ đã giết gã rồi.



Tần Vũ lúc này nhíu mày: "Thật sự là trùng hợp."



“Đội trưởng Lưu!” Khi đó một đoàn người từ cuối đường đi tới, dẫn đầu là một thanh niên nhìn chừng hai mươi, đi tới một bên đường.



"Chuyện gì xảy ra? Làm sao đi lâu như vậy?" Lưu đội trưởng có chút bất mãn nói: "Tôi còn tưởng rằng tất cả đều bị thây ma ăn thịt hết rồi."



Nhưng Tần Vũ không có nhìn đội trưởng Lưu, mà nhìn chằm chằm người bên cạnh anh ta, người nọ liếc mắt một cái cũng nhìn thấy Tần Vũ, có chút kinh ngạc nói: "Là anh Tần!"



Đây là một người đàn ông có vẻ mặt tràn đầy kiên nghị, chính là Lâm Phong ngày đó được Tần Vũ giúp đỡ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận