Bá Chủ Mạt Thế

Chương 80: Ý đồ của Ba Mãng

Và có vẻ như vị thành chủ Hung Vương Thành này đã dần trỗi dậy.

Tần Vũ hai mắt sáng ngời, anh tới di tích mục đích chính là tìm phương pháp chữa khỏi bệnh cho Tần Tiểu Vũ, không nghĩ tới vừa tiến vào đã nhìn thấy hi vọng.

Ba Mãng nói xong, tiếp tục nói: "Chúng ta chỉ cần Quyền Trượng Tinh Linh, trong rương chứa đựng chiếc quyền trượng trong này còn có một số bảo vật khác, chúng ta có thể đưa cho các ngươi, nhưng các ngươi phải trả tiền."

"Trả tiền?" Vương Phượng và những người khác nghi hoặc.

Ba Mãng thản nhiên nói: "Như ta đã nói, mở bảo rương ở tầng bốn cần tám chiếc chìa khóa, chúng ta mỗi nhóm chia ra đi tìm chìa khóa. Gặp nhau ở cuối thông đạo trên tầng bốn, cùng nhau mở rương bảo vật, Quyền Trượng Tinh Linh thuộc về chúng ta, còn lại các bảo vật đều là của các ngươi."

"Cái này..." đám người Vương Phượng do dự.

"Làm sao, các ngươi không đồng ý?" Âm Xà hung ác nói, "Ngươi nếu không đáp ứng, hiện tại sẽ chết, cùng lắm năm người chúng ta chia làm hai tổ đi thăm dò thông đạo."

"Chúng ta đồng ý." Thấy vậy, Vương Phượng không khỏi cắn răng chịu đựng, bởi vì cô cũng phát hiện, năm người đối phương rõ ràng mạnh hơn rất nhiều so với đội ngũ của mình.

Ba Mãng thấy vậy, hài lòng gật đầu nói: "Rất tốt, vậy chúng ta chia ra thăm dò thông đạo."

“Được.” Thần sắc Vương Phượng có chút khó coi, “Hy vọng đến thời điểm mở rương các ngươi sẽ thực hiện lời hứa.”

“Yên tâm đi, lão đại Ba Mãng của chúng ta không bao giờ nói hai lời.” Âm Xà cười tủm tỉm, năm người nhóm của gã xoay người đi vào thông đạo phía trước.

Sau khi Ba Mãng và những người khác rời đi, người đàn ông mặt trắng lo lắng nói: "Lão đại, chúng ta nên làm gì đây?"

Vương Phượng thở dài: "Đi một bước xem một bước."

Mà một gã đàn ông lực lưỡng nắm chặt quyền, tức giận nói: "Mấy người này rõ ràng là muốn lợi dụng chúng ta, chẳng qua là muốn chúng ta đi tìm chìa khóa cho bọn hắn, đoán chừng đến lúc đó bọn hắn sẽ giết người đoạt bảo."

Một thiếu niên còn khá trẻ gãi đầu: "Nếu bọn họ giữ lời hứa thì sao? Nếu chúng ta có thể chia sẻ kho báu thì không phải là đôi bên cùng có lợi sao?"

Những người khác có chút không nói nên lời về sự ngây thơ của chàng trai trẻ, người cuối cùng trong đội của Vương Phượng là một người đàn ông trung niên, có vẻ đơn giản và trung thực, anh ta nói “Họ là loại người độc ác và tàn nhẫn, và họ mạnh hơn chúng ta, bây giờ lại là tận thế, bọn họ sẽ không có ý tốt."

Người đàn ông mặt trắng trợn tròn mắt, cười tủm tỉm nói: "Không bằng chúng ta cứ chờ ở chỗ này đi, ba ngày sau di tích mở ra, chúng ta có thể đi ra ngoài, cầu cho những người kia xuống địa ngục."

Vương Phượng lắc đầu nói: "Bọn họ cũng sẽ đi ra ngoài nên nhất định phải trở lại nơi này, biện pháp này không có tác dụng."

Người đàn ông trung niên thành thật cũng nói: "Dù chúng ta trốn ở bất kỳ thông đạo nào cũng không an toàn, chỉ cần bọn họ chặn lại ở đây sau ba ngày nữa, chúng ta sẽ không thể ra ngoài di tích. "

Không ai biết điều gì sẽ xảy ra nếu không ra nếu như bị kẹt lại trong di tích.

Người đàn ông cường tráng nắm chặt nắm đấm, hừ lạnh một tiếng: "Cùng lắm thì chúng ta đánh một trận, chúng ta cũng không phải bùn nhão!"

Vương Phượng có chút đau lòng: "Chúng ta vẫn nên đi bước nào hay bước đấy thôi, di tích này còn cần thăm dò, nói không chừng có thể may mắn lấy được bảo vật có thể đối phó bọn chúng, hơn nữa rất có thể bọn chúng sẽ gặp phải nguy hiểm đều phải chết ở trong di tích ."

Khu di tích này rất nguy hiểm, nếu nhóm người hung hẵn kia chết đi, tất nhiên đến lúc đó mọi chuyện sẽ ổn thỏa.

Tần Vũ cũng bước tiếp, trực tiếp đi tới một thông đạo, lời Ba Mãng vừa rồi nói có thể là giả, nhưng chìa khóa và rương bảo vật hẳn là thật, rất nhiều di tích trước kia Tần Vũ biết đều thiết kế như vậy, khóa bảo vật vào trong bảo rương, nếu bạn muốn lấy bảo vật, bạn chỉ có thể bắt đầu bằng cách đi tìm chìa khóa.

Suy nghĩ nhiều cũng vô dụng, bởi vì sớm muộn Tần Vũ cũng phải thăm dò, chỉ cần còn có hi vọng, Tần Vũ sẽ không từ bỏ.

"Anh bạn, chờ một chút!" Lúc này, trung niên thành thật ngăn lại trước mặt Tần Vũ, anh ta tương đối chân thành nói: "Anh cũng là người tiến hóa đúng không? Năm người kia cũng không phải người tốt, anh tốt hơn hãy đi cùng với chúng tôi."

Người đàn ông mặt trắng hừ một tiếng: "Tiểu tử này rõ ràng đầu óc có vấn đề, đừng nói y chỉ có một mình tiến vào di tích nguy hiểm này, tình huống vừa rồi y nhìn không ra, thiếu chút nữa đã hại chết chúng ta."

"Thương Tu, đừng nói nhiều lời, hiện tại chúng ta là bên yếu, càng nhiều người là càng nhiều thực lực." Vương Phượng bất mãn nói.

Thương Tu bĩu môi không nói.

Tần Vũ liếc bọn họ một cái, anh không thích trì hoãn, những người này muốn anh đi theo họ, anh không bận tâm, trực tiếp đi tới thông đạo.

"Đi!" Vương Phượng ra lệnh, đội ngũ của bọn họ lại đi theo Tần Vũ.

Thay vì ngồi yên chờ chết, chiến đấu là lựa chọn của số đông trong nhóm.

Ở một thông đạo khác, Âm Xà cười và nói: "Những kẻ ngốc đó thực sự nghĩ rằng chúng ta sẽ chia sẻ kho báu với chúng."

Một người đàn ông thấp gầy cũng lộ ra vẻ đắc ý: "Lão đại thật cao tay, thật ra chỉ cần bốn chiếc chìa khóa là đã có thể mở rương kho báu kia. Cho dù những người kia có được chìa khóa, cho rằng dựa vào đó có thể thương lượng với chúng ta, ha ha, đó là điều không thể nào."

Ba Mãng tuy cười nhưng trong mắt lại ẩn chứa một tia tự đắc, sở dĩ ngay từ đầu gã không giết đám người Vương Phượng, chính là muốn lợi dụng bọn họ giúp hắn thu thập bảo vật, cho dù những kẻ đó không tới được tầng thứ tư hoặc là bỏ cuộc giữa chừng, chỉ cần ba ngày sau chờ ở địa điểm ban đầu là cổng ra của di tích, gã không tin bọn họ không đi ra, đến lúc đó bọn hắn sẽ công kích đám người Vương Phượng, tất cả bảo vật sẽ thuộc về Ba Mãng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận