Bá Chủ Mạt Thế

Chương 62: Tu La hưng phấn

Khi trường kiếm và trường thương giao nhau, Tần Vũ hơi lùi lại một bước, mở rộng ra một khoảng cách nhỏ, trường thương trong tay giống như răng nanh của rắn độc, cắm thẳng vào ngực của Tu La.

"Keng!"

Tu La dùng mũi kiếm chém vào mũi thương, tiếng kim loại ma sát vang lên, đỡ được một kích của Tần Vũ.

Tần Vũ kinh ngạc, khiến Tần Vũ kinh ngạc không phải là kiếm pháp của Tu La tinh xảo như thế nào, mà là đột nhiên anh cảm thấy, sau khi kiếm cùng thương va chạm hai lần, lực lượng của anh bị suy yếu đi một chút, trong khi đó lực lượng của Tu La lại mạnh hơn một chút.

"Tên này có thể cướp đi lực lượng của ta?" Ánh mắt Tần Vũ trở nên lạnh lùng, anh phát hiện ra điểm mấu chốt, Lĩnh Vực này của Tu La tựa hồ có tác dụng hấp thu lực lượng của kẻ địch, chỉ cần kẻ địch chiến đấu ở trong phạm vi của Lĩnh Vực, lực lượng sẽ không ngừng bị hấp thu, chuyển sang cho Tu La, Tu La sẽ càng trở nên mạnh hơn sau khi chiến đấu.

Tần Vũ kinh ngạc, Tu La cũng kinh ngạc không kém, bởi vì y phát hiện quá trình cướp đoạt lực lượng của Tần Vũ cực kỳ khó khăn, vốn dĩ trong Sát Vực của y chỉ cần vũ khí giao nhau, là đã có thể trực tiếp hấp thu phần lớn lực lượng của đối phương để cường hóa bản thân. Nhưng đối mặt với Tần Vũ, lực lượng mà y hấp thụ được không bằng một phần mười so với khi y chiến đấu với người khác.

Đây đương nhiên là bị trường năng lực áp chế, ngoại trừ thể chất ra, Tần Vũ không khác gì người tiến hóa cấp ba. Năng lực cấp hai của Tu La sẽ bị áp chế trước năng lực cấp ba của Tần Vũ, cho nên Tu La mới cảm thấy khó đánh cướp lực lượng của Tần Vũ như vậy.

"Y càng chiến đấu sẽ càng trở nên mạnh mẽ, còn ta sẽ không ngừng suy yếu, xem ra trận chiến này phải nhanh chóng kết thúc." Tần Vũ thầm nói, đối mặt với Tu La, nhất định phải dùng thế lôi đình đánh bại y, nếu không thời gian càng kéo dài, thì tình huống sẽ càng bất lợi cho Tần Vũ.

Nghĩ đến đây, công kích của Tần Vũ đột nhiên trở nên kịch liệt.

Ngọn lửa màu tím trong mắt Tần Vũ lóe lên, khi anh giẫm mạnh mặt đất, tung mình lên không trung, cả người như hòa làm một với Huyết Diễm trường thương, trên thân trường thương bao bọc lấy một tầng lửa màu tím, phảng phất như biến chiêu thành một con rồng lửa màu tím, lao thẳng tới Tu La.

Tu La tập trung ánh mắt, cảm nhận được sức mạnh khủng bố ẩn chứa trong trường thương của Tần Vũ, sương máu từ trên người Tu La dâng trào, tràn vào trong thanh trường kiếm màu máu trong tay y, quang mang trên thanh trường kiếm sáng đỏ rực lên, sáng đến mức như muốn thoát ly khỏi trường kiếm!

"Uỳnh!"

Hai quầng sáng một tím một đỏ va chạm vào nhau, mặt đất vỡ vụn, vô số gạch đá văng tứ tung.

Giữa khói bụi mù mịt, Tu La thần sắc nghiêm nghị, uy lực của một thương vừa rồi của Tần Vũ đã làm rung chuyển màn sương đẫm màu máu vốn ngưng tụ thành thân trường kiếm của y, trường kiếm cuồn cuộn chấn động một hồi, suýt chút nữa tán đi.

"Giết!"

Tu La vô cùng hưng phấn, vừa chiến đấu, Tu La đã cảm thấy Tần Vũ nhất định là’ cường giả’ tiến hóa mạnh nhất mà mình từng gặp, y vốn là một kẻ điên cuồng hiếu chiến, nhưng bây giờ bởi vì gặp phải đối thủ xứng tầm nên quá kích động, ý chí chiến đấu của y dâng cao. Hai mắt dường như lấp lánh tia máu, và sức mạnh và tốc độ của y thậm chí còn mạnh hơn trong trạng thái này.

Một đạo huyết quang chói mắt lóe lên, trường kiếm trong tay Tu La xé rách không khí, dường như trong nháy mắt đã đến bên người Tần Vũ.

"Keng!"

Huyết Diễm trường thương rực cháy với ngọn lửa tím nhanh chóng chặn đứng thanh trường kiếm màu máu của Tu La.

"Vụt! Vụt! Vụt!"

Sau khi đỡ được một kiếm của Tu La, Tần Vũ tung ra liên hoàn tam kích, mở đầu là đâm thương, sau đó cán thương vuốt dọc lên, kết thúc là đập mạnh mũi thương xuống, tốc độ ra chiêu kinh người, quanh thương có vòng lửa tím cuồn cuộn như rồng lửa, dường như có thể cắn nuốt vạn vật.

"Keng! Keng! Leng keng!"

Vẻ mặt Tu La đầy hưng phấn, giống như kẻ mất trí, đối mặt với công kích của Tần Vũ, y một tấc cũng không lui, trường kiếm màu đó ngạnh kháng hỏa thương, mỗi một lần va chạm, mặt đất đều kịch liệt run rẩy, giống như vừa xảy ra động đất, quảng trường hôm nay đã hoàn toàn bị hủy hoại bởi những trận chiến liên tục không còn hình dáng ban đầu nữa.

Mọi người đều kinh ngạc xem chiến, Tần Vũ và Tu La giống như hai con dã thú điên cuồng đánh nhau, hai người chiến đấu cực kỳ kịch liệt, mỗi một lần va chạm đều sinh ra từng đợt sóng khí hất tung vô số bụi mù, gạch vụn trên quảng trường đều bị hất tung lên cao vài mét.

Tần Tiểu Vũ ở bên cạnh quan sát, cô gãi đầu và nhận ra rằng mình không có cơ hội can thiệp, vì vậy cô chỉ đứng sang một bên và nhìn.

Ngọn lửa màu tím lượn lờ trên thân Huyết Diễm trường thương của Tần Vũ, và mỗi khi trường thương va chạm, những hạt lửa sẽ phân tán như mưa và bao trùm lấy Tu La.

Đừng nhìn những hạt lửa màu tím này chỉ là một chút, giống như tia lửa, nhưng nếu bị dính vào một chút tia lửa, cũng đủ để thiêu đốt cả người thành tro bụi.

Nhưng sương mù màu máu lưu lại trên người Tu La cũng không phải là vật trang trí, sau khi tia lửa bắn tung tóe chạm vào một tầng sương mù màu máu này, nó giống như tiến vào trong nước, dần dần bị dập tắt, biến mất không còn nhìn thấy nữa.

"Roẹt! Roẹt! Roẹt!"

Hai mắt Tu La đỏ như máu, trường kiếm màu đỏ chém mạnh về phía Tần Vũ, mà Tần Vũ lại giơ trường thương lên đỡ, mỗi khi hai vũ khí va chạm, kình khí sắc bén sẽ bắn ra tứ phía, tạo ra những vết rạch nhỏ sâu gần mét trên mặt đất, mới chỉ dư ba khi va chạm mà đã cường hãn như vậy, đủ thấy mỗi nhát chém của Tu La hung hãn, mạnh mẽ đến mức nào, tuyệt đối là chém sắt như bùn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận