Bá Chủ Mạt Thế

Chương 144: Phệ Giới Hoa

Khe nứt không gian càng lúc càng lớn, cuối cùng trở nên khổng lồ cao chừng mười bảy, mười tám mét, rộng tới tám mét chung quanh đá vụn, mảnh vỡ các loại đều bị hút vào, giống như một ‘hố đen’ cực lớn, nuốt chửng hết thảy.



Khoảng chừng sau bốn phút đồng hồ, lực hút từ khe nứt không gian bắt đầu giảm bớt, khe nứt không gian cũng chậm rãi thu nhỏ lại, cuối cùng hoàn toàn biến mất, hết thảy khôi phục lại yên tĩnh trong đêm, chỉ để lại trên mặt đất một mảnh hỗn độn. Như đánh dấu đã từng có một khe nứt không gian xuất hiện ở đây!



"Hy vọng... bọn họ sẽ không sao!" Vương Văn và những người khác chỉ đành cầu nguyện trong lòng, đến ngay cả Lý Tiêu cũng hy vọng Tần Vũ không sao, dù gì đi nữa Tần Vũ cũng là ân nhân đã cứu mạng anh ta.



Trong không gian tối đen như mực, Tần Vũ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, giống như đang lơ lửng trong không gian, anh vội vàng liếc nhìn xung quanh, phát hiện ra Tần Tiểu Vũ gần bên cạnh mình, anh mới thở phào nhẹ nhõm.



"Chúng ta đang ở đâu... chuyện gì vừa xảy ra vậy?" Tần Tiểu Vũ có chút sững sờ, cô vẫn chưa hiểu mình đã gặp phải chuyện gì.



"Mày đã làm gì, nói mau?" Tần Vũ không trả lời Tần Tiểu Vũ, anh nhìn lại con Hoa Thú trong tay, lạnh lùng nói, trong mắt sát ý như muốn phun trào ra ngoài.



“Chiếp chiếp!”

Sát khí lạnh lùng của Tần Vũ khiến cho con Hoa Thú sợ hãi, toàn thân nó run lên, nó chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt Tần Vũ, thật ra nó chỉ có hành động thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Không gian nơi này ban đầu vốn đã không ổn định, khi nó dùng năng lực Không Gian xé mở một lỗ thông nhỏ, cái lỗ đó sẽ tự động càng lúc càng lớn, sau đó nó dùng năng lực Không Gian của mình hưởng ứng với lực lượng vốn có trong khe nứt không gian để gia tăng lực hút lên nhiều lần, đến lúc này Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ mới bị hút vào đây.



“Hô hô!” Lúc này, một cái bóng đỏ rực đang to dần lên, đó là một sinh vật cực lớn giống như xe tăng hạng nặng hướng phía bên này bơi tới, chính là Tiểu Hỏa, nó đã chủ động tiến vào khe nứt không gian.



Hít sâu một hơi, Tần Vũ thu liễm sát khí, anh đang nghĩ lại nguyên nhân tại sao mình và Tần Tiểu Vũ ở đây, soát lại tất cả những chuyện trước đó ở thị trấn Hồng Phong, Tần Vũ biết rất có thể anh, Tần Tiểu Vũ và những cư dân khác của thị trấn Hồng Phong đều đã bị khe nứt không gian hút vào, hiện tại có lẽ những cư dân đó đang ở trong khe nứt không gian này, nhất định phải tìm cách nhanh chóng ra khỏi đây, nếu không sẽ bị mắc kẹt vĩnh viễn trong khe nứt không gian này.



Tần Vũ không quá quen thuộc với năng lực Không Gian thuộc hệ Thời Không, anh không biết chính xác làm cách nào để thoát ra khỏi đây. Tần Vũ lại dán mắt nhìn vào con Hoa Thú trong tay, nó sở hữu năng lực Không Gian, giống như lúc nó xuất hiện khẳng định nó phải có biện pháp rời khỏi khe nứt không gian này!



Con Hoa Thú chớp chớp đôi mắt nhỏ đen láy, như đang suy nghĩ điều gì, Tần Vũ biết để nó thành thật đưa họ ra ngoài là không thể nào, nhưng điều này không thể làm khó Tần Vũ.



Tần Vũ nhìn về phía Tần Tiểu Vũ và nói: "Tiểu Vũ, em khống chế nó, để nó mang chúng ta ra ngoài."



"Vâng!" Tần Tiểu Vũ cũng hiểu, hiện tại không phải lúc nên suy nghĩ vẩn vơ do dự, nhất định phải mau chóng đi ra ngoài, cô bèn cắn đầu ngón tay, vài giọt máu tươi lung linh huyền ảo chậm rãi chảy ra, sau đó cô đưa ngón tay đó về phía con Hoa Thú và ấn đấu ngón tay vào vùng giữa hai lông mày trên trán của nó.



"Chiếp chiếp!"



Con Hoa Thú co mình lại khiếp sợ, mặc dù nó không hiểu đối phương muốn làm gì, nhưng chắc chắn không phải là một chuyện tốt, nhưng dưới sát khí lạnh lùng của Tần Vũ, nó cũng không dám nhúc nhích mảy may.



“Tích!”



Vài giọt máu đỏ tươi lung linh huyền ảo nhanh chóng thấm sâu vào trán của con Hoa Thú, vẻ kinh hãi của nó tan đi thay vào đó là dáng vẻ bình tĩnh, cung kính, nó nhìn Tần Tiểu Vũ sùng bái, như đang nhìn thấy một vị thần.



"Tốt, thành công rồi." Không có gì ngoài ý muốn, Tần Tiểu Vũ đã hoàn toàn khống chế con Hoa Thú bằng năng lực Khống Hồn Nguyền Rủa, bây giờ cho dù cô mệnh lệnh cho nó tự sát, nó cũng sẽ không chút chần chừ.



Nhìn thấy Tần Tiểu Vũ thành công khống chế con Hoa Thú, Tần Vũ chậm rãi buông bàn tay đang siết chặt cổ của con Hoa Thú, sau đó anh hỏi Tần Tiểu Vũ: "Nó có thể đưa chúng ta ra ngoài không?"



"Tiểu Hoa, mày có thể mang chúng ta ra ngoài không?" Tần Tiểu Vũ không chắc chắn, cô lại quay sang hỏi con Hoa Thú.



“Chiếp chiếp!” con Hoa Thú dùng sức gật đầu với vẻ mặt rất đắc ý.



“Vậy thì mau lên, chúng ta ra ngoài thôi!” Tần Tiểu Vũ nhìn thấy vậy thì vui mừng khôn xiết.



"Cẩn thận có biến!" Nhưng vào lúc này, đồng tử trong mắt của Tần Vũ đột nhiên co rụt lại, nhẫn không gian trên tay của anh lóe sáng, trong tay của anh xuất hiện Huyết Diễm trường thương , anh vội đâm trường thương về phía sau lưng của Tần Tiểu Vũ.



"Keng!"



Trong không gian hư vô vang lên tiếng kim loại va chạm, một hư ảnh dần ngưng kết lại thành hình người.



Kẻ này kinh ngạc nói: "Sao. . . mày phát hiện ra được tao?"



"Em tránh ra!" Tần Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm kẻ lạ mặt, anh trầm giọng nói với Tần Tiểu Vũ.



"Ừm!"



Tần Tiểu Vũ còn chưa kịp có phản ứng, cô nhanh nghe theo lời Tần Vũ, vội vàng lui ra sau Tần Vũ hơn chục mét, nhưng con Hoa Thú vừa nhìn thấy kẻ lạ mặt bèn run bắn lên, vẻ mặt của nó đầy hoảng sợ, nó vội né tránh, chạy trốn đằng sau lưng của Tần Tiểu Vũ, bộ rễ và những dây leo trên thân vung vẩy trong hư không.



"Anh. . . anh là ai?" Tần Tiểu Vũ có thời gian cẩn thận quan sát kẻ lạ mặt, hiển nhiên kẻ này chỉ muốn đánh lén cô, nếu không nhờ Tần Vũ, kẻ này đã lén công kích cô thành công, nhưng khi Tần Tiểu Vũ nhìn rõ diện mạo của kẻ này, cô không khỏi sửng sốt.



Kẻ lạ mặt là một nam thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi, tướng mạo bình thường, sắc mặt nghiêm nghị, làn da tái nhợt như xác chết, trên mặt không có biểu cảm gì, hoặc là không thể biểu lộ ra bất kỳ biểu cảm nào, một khuôn mặt cứng đơ!



Điều khiến Tần Tiểu Vũ ngạc nhiên nhất chính là hai bàn tay của người kẻ này, mỗi bàn tay đều có một bộ móng vuốt mọc dài và sắc nhọn!



Đó là một bộ móng vuốt cực lớn còn lớn hơn cả móng vuốt của dã thú, dài tới gần hai mươi xen-ti-mét, lúc này một bộ móng vuốt đang nắm chặt lấy trường thương của Tần Vũ.



"Mày là thể loại đéo gì vậy?" Tần Vũ nhìn kẻ đã đánh lén Tần Tiểu Vũ với ánh mắt lạnh lùng.



Đôi mắt của người đàn ông không có con ngươi đen của người bình thường, mà có màu vàng sẫm và đồng tử xoay dọc như của dã thú, rất giống Địch Thiếu Phong khi biến hình!



Kẻ này trầm mặc, liếc mắt nhìn con Hoa Thú đang trốn ở phía sau lưng của Tần Tiểu Vũ, trong mắt toát ra sát khí lạnh lẽo, ngữ khí không dao động, nói với giọng không cho phép từ chối: “Giao Phệ Giới Hoa ra đây!”



"Mày nói gì cơ? Phệ Giới Hoa?" Tần Vũ đương nhiên biết tên gọi Phệ Giới Hoa rất có thể là của con Hoa Thú, anh âm thầm quan sát kẻ lạ mặt, tùy tiện hỏi.



"Kẻ này vừa xuất hiện từ trong hư không, chẳng lẽ tận thế thay đổi, năng lực Không Gian lại dễ có như xác thối vậy, người người nhà nhà đều dễ dàng sở hữu? Bộ dáng của kẻ này cũng quá quái dị nửa giống thây ma nửa giống dã thú." Tần Vũ thầm nghĩ.



Kẻ thanh niên lạ mặt này có một đôi mắt màu vàng sẫm với đồng tử nằm dọc và một đôi móng vuốt còn lớn hơn của dã thú, dù nhìn thế nào không thấy kẻ này giống một người bình thường. Kẻ lạ mặt này rốt cuộc có năng lực Dị Hóa giống Địch Thiếu Phong hay là năng lực Không Gian giống con Hoa Thú. Chẳng lẽ là song năng lực! Tần Vũ vẫn đang đắn đo trầm tư.



Dù thế nào thì khí tức của kẻ thanh niên lạ mặt này rất nguy hiểm và hung hãn... như muốn ngay lập tức ăn tươi nuốt sống người khác.



Nghe được câu hỏi tùy tiện của Tần Vũ, kẻ thanh niên lạ mặt thản nhiên nói: "Phệ Giới Hoa sở hữu năng lực Không Gian có thể thôn phệ không gian. Con Phệ Giới Hoa này đã thôn phệ kết giới không gian của thế giới chúng tao, khiến cho không gian trở nên vô cùng bất ổn. Tao phụng lệnh Vương của tao, đến đây bắt nó, còn chúng mày sau đó nên..."



"… ngoan ngoãn chui vào trong bụng của tao!" Kẻ lạ mặt liếm môi, lộ ra hàm răng trắng bóc, chăm chú nhìn Tần Tiểu Vũ, "Máu của đứa con gái kia... Có mùi thơm quá! Chất lượng của máu không tồi, nếu như tao có thể một mình ăn tươi nuốt sống nó không chừng sẽ lại lột xác thêm một lần nữa!"



"Anh nói cái gì?" Tần Tiểu Vũ bị những lời máu chó của kẻ thanh niên lạ mặt làm cho chấn động, cô phát hiện trong đôi mắt của kẻ này tràn đầy vẻ khát máu và hung bạo, dường như thi thoảng còn lóe lên những tia sáng màu đỏ như máu.



Đột nhiên, sát khí từ toàn thân của Tần Vũ tỏa ra ngùn ngụt, anh lạnh giọng nói: "Mày là thây ma?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận