Bá Chủ Mạt Thế

Chương 223: Tiến sát cột khói đen

** Chúc các bạn có ngày mới giàu năng lượng – Nếu được xin mọi người để lại bình luận cùng tương tác với chúng mình nhé – Mong sớm được trò chuyện cùng mọi người! **



Minh Linh đã từ một Phù Thủy biến đổi thành thây ma, trong não bộ của nó cũng không còn nhiều ký ức cũ nên không rõ cái gọi là vũ khí tối thượng là gì, và cũng không nhớ vũ khí đó đã được hoàn thiện hay chưa.



Phù thủy là một nền văn minh người cổ rất xa xưa, mặc dù đã trải qua vô số thời đại nhưng vẫn còn rất nhiều Phù Thủy còn sống sót, gia tộc của Minh Linh khi còn sống chính là một trong số rất những Phù Thủy còn sót lại.



Những Phù Thủy này đã đến sinh sống trong tiểu thế giới này, vốn dĩ ban đầu tiểu thế giới huyết sắc tràn đầy sức sống, nhưng do quá trình nghiên cứu, tìm tòi và không ngừng thí nghiệm của các Phù Thủy, nó đã có hiện trạng như ngày nay, một nửa vùng đất bị bao phủ bởi biến dị thực vật. Tất cả các loài động vật biến thành Tử Thú.



Theo những gì Minh Linh biết, nghiên cứu của gia tộc nó đã đến thời khắc then chốt, thì bất ngờ một cuộc khủng hoảng do vi-rút bùng phát, tiểu thế giới huyết sắc này dường như không được ông trời tha thứ, có lẽ vì gia tộc bọn họ đã đặt chân vào lĩnh vực cấm kỵ của sinh mệnh, ông trời muốn diệt tuyệt bọn họ, hàng trăm người trong gia tộc đã không còn ai sống sót, và toàn bộ đều bị lẫy nhiễm vi-rút.





Phù Thủy tuy rằng bình thường tà ác, nhưng cũng có tín ngưỡng của riêng mình, cho dù phải chết bọn họ cũng không muốn biến thành thây ma, tất cả Phù Thủy khi đó đều chủ động hủy bỏ não của mình trước khi biến đổi thành thây ma.



Minh Linh khi còn sống là một trưởng lão trong gia tộc Phù Thủy, ông ta rất sợ chết, cho dù phải biến thành thây ma, ông ta cũng không có dũng khí tự đâm thủng não mình, cuối cùng Minh Linh lây nhiễm hoàn toàn trở thành một thây ma.



Minh Linh biến thành thây ma chỉ còn khát vọng máu thịt, nó đã ăn chính những thi thể của gia tộc mình, không biết là đã ăn nhiều biết bao nhiêu thi thể, sau lại tiến hóa sở hữu trí tuệ, trở thành Bất Tử tộc.



Minh Linh hồi tưởng những ký ức còn sót lại, sau khi trở thành Bất Tử tộc. Minh Linh thật ra không còn cùng lão Phù Thủy khi xưa có bất cứ mối quan hệ gì, đã là hai sinh mệnh hoàn toàn khác biệt, trong suy nghĩ của nó ngay cả khi đã có trí tuệ, nó cũng không cảm thấy ăn thịt thi thể đồng tộc có điểm gì không đúng, chỉ là chuyện sợ hãi cái chết vốn không phải một câu chuyện vinh quang gì, Minh Linh đương nhiên sẽ không nói ra.



"Yên tâm đi, chiến thuyền này của nền văn minh Phủ Thủy đáng giá để chúng ta chờ đợi. Nó là một chiến thuyền loại A, có khả năng đi xuyên không gian, cũng có khả năng phong tỏa không gian, hơn nữa nó còn được trang bị những vũ khí sát thương cao. Có được nó, chúng ta ở giai đoạn hiện tại gần như là vô địch." Minh Linh nói tiếp, "Trong khoang chứa của chiếc thuyền còn để lại những tài sản quý giá của Phù Thủy..."



Toàn bộ gia sản của những Phù Thủy trong tiểu thế giới huyết sắc đều cất giữ trên chiếc thuyền khổng lồ này. Sau khi tất cả những Phù Thủy chết đi, chiếc thuyền đã biến mất vào hư không, là do một số mệnh lệnh thiết lập từ trước của những Phù Thủy khi còn sống, cứ một khoảng thời gian nó sẽ tự động xuất hiện trở lại. Muốn giao lại toàn quyền điều khiển và toàn bộ tài sản của gia tộc cho người hữu duyên. Nếu không có sự sắp đặt này, Minh Linh sớm đã có được những thứ mà nó mong muốn.



Tuy nhiên, Minh Linh hiện giờ cũng không quá thất vọng, nó tin rằng rồi sẽ đến lúc chiến thuyền của nền văn minh Phù Thủy kia phải thuộc về nó.

---





"Mọi người tăng tốc, đích đến đã không còn xa." Đoàn đội của những người trong căn cứ vẫn đang tiến lên, có một người trong đó lớn tiếng động viên.



Mới qua hơn một giờ đồng hồ, đã có hai mươi người tiến hóa phải chết, đều là những cái chết bi thảm, bị biến dị thực vật hút khô máu thịt, trên đường đi, đã có rất nhiều người tiến hóa trở nên tuyệt vọng muốn quay đầu lại, nhưng họ đã tiến sâu vào vùng đồng bằng chôn xương, không còn có đường quay đầu lại, chỉ đành đi tiếp mà thôi.



Theo phương hướng cột khói đen, dọc đường đoàn đội di chuyển, biến dị thực vật dần dần giảm đi và thay vào đó trước mặt đoàn đội là cả một khu rừng rậm.



Những cây đại thụ trong khu rừng này rất cao lớn, có những cây cao hơn mười lăm mét ngang với một tòa nhà bốn tầng, Tôn Bằng suy nghĩ một chút rồi do dự nói: "Khu rừng rậm này nằm sâu trong vùng đồng bằng chôn xương nhất định có một số biến dị thực vật mạnh mẽ, hay là chúng ta đi đường vòng."



“Đường vòng gì nữa?” Lời của Tôn Bằng lập tức bị Kim Trạch Thiên phủ quyết, “Không nói đến đi đường vòng lãng phí bao nhiêu thời gian, quan trọng nhất là, có đường để đi vòng sao?”



Đúng vậy, từ phương hướng đi tới của bọn họ mà nói, khu rừng rậm này nhìn không thấy điểm tận cùng, hơn nữa là vị trí cột khói đen bốc lên nằm ngay giữa trung tâm của khu rừng rậm, nói cách khác chiếc thuyền khổng lồ kia đã hạ cánh đáp xuống ngay giữa khu rừng rậm.



Đã như vậy, dù biết nơi này ẩn tàng nguy hiểm, bọn họ cùng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiến thẳng vào trung tâm của khu rừng rậm này.



Sau khi mọi người quyết định tiến vào, tất cả đều căng thẳng, mở to mắt, nhìn kỹ xung quanh, chỉ sợ những cây đại thụ này đột nhiên lại mọc ra một bàn tay khổng lồ bóp chết bọn họ, nhưng lo lắng của mọi người là chuyện dư thừa, ngoại trừ kích thước to lớn ra thì những cây đại thụ này dường như không có biến dị nào khác.



Cứ như vậy đoàn người đi về phía trước thêm năm sáu phút đồng hồ, lỗ tai của Tần Vũ khẽ động, nghe thấy có tiếng động vật bỏ chạy, dường như bọn chúng đang bị truy đuổi, một số người tiến hóa có năng lực về thính giác, có thính lực xuất chúng cũng lớn tiếng nói: "Phía trước dường như có rất nhiều tiếng chân động vật đang chạy đến bên này."



Không cần bọn họ nói thêm, một cỗ mùi hôi thối của xác chết đã xộc thẳng lên mũi của tất cả mọi người, những người sống sót trong căn cứ không hề xa lạ với thứ mùi độc nhất vô nhị này, đó là mùi của Tử Thú.



Nhưng Lý Nguy nghiêm mặt nói: "Mọi người mau trèo lên cây!"



Đoàn người không dám do dự, đều nhanh chóng tìm một cái cây đại thụ gần bên người nhất để trèo lên, đều là người tiến hóa, chuyện leo trèo ai cũng có thể làm được.



Tần Vũ cũng ý thức được nguy hiểm, không chút do dự nắm tay Tần Tiểu Vũ tung mình nhảy lên một cành cây to khỏe chắc chắn, cao hơn sáu mét so với mặt đất, khi đã đứng vững Tần Tiểu Vũ kinh ngạc chỉ về phía xa xa nói: "Anh nhìn kìa…"



Đoàn người khi đã leo lên cây không khỏi ngạc nhiên, há hốc mồm khi nhìn thấy những thứ lao về phía trước mặt, một đám Tử Thú đủ loại với hình thể ban đầu dễ nhận biết như của sư tử, hổ, hươu, voi, tê giác… đang điên cuồng chạy như mất mạng đến nơi, và thứ khiến bọn chúng bỏ chạy tán loạn chính là một mảng trắng xóa mênh mông như biển theo ngay phía sau bọn chúng.



Tần Vũ nhìn kỹ lại, phát hiện mảnh trắng xóa như biển kia là do những con bọ màu trắng to bằng móng tay bay cùng nhau tạo thành.



Những con bọ trắng này trông hơi giống bọ xít, nhưng mỗi con đều có hàm răng bén nhọn, răng nhỏ mọc dày đặc lít nha lít nhít, khiến người nhìn thấy khiếp sợ đến mức nín thở.



"Đám màu trắng kia. . . là Trùng Ăn Xác!" Tần Vũ nhìn kỹ bộ dáng của bọn chúng, lập tức nhận ra thân phận thật sự của những con trùng này.





Trùng Ăn Xác không phải là biến dị thú mạnh mẽ gì cho cam, nhưng chúng lại kết thành bầy đàn với số lượng khổng lồ, sẽ không ngừng cắn nuốt ngấu nghiến hết thảy mọi thứ chúng bay qua, Trùng Ăn Xác cũng rất hiếm thấy, nhưng bầy đàn đông như biển thế kia cũng khó trách tại sao những con Tử Thú khác phải bỏ chạy thục mạng.



"Ngao ô!"



Một con Tử thú lão hổ dài hơn ba mét bị biển Trùng Ăn Xác quét ào qua, rơi phịch thân thể xuống mặt đất, sau đó lớp lớp lũ Trùng Ăn Xác như sóng biển đại dương nhấn chìm nó, con Tử thú lão hổ gầm to lên đầy tuyệt vọng, chỉ sau vài giây, thịt thối trên người của nó nhanh chóng biến mất sạch sẽ, để lại một bộ xương hổ trắng hếu, nhưng những con Trùng Ăn Xác này hoàn toàn không kén ăn, đến cả xương trắng cũng dần bị gặm nhấm hết và cuối cùng nguyên một bộ xương hổ hơn ba mét đã biến mất hoàn toàn.



Mọi người nhìn thấy cảnh này đều rùng mình, đám Trùng Ăn Xác này quá hung tàn, một con Tử thú lão hổ lớn như vậy lại dễ dàng bị chúng ăn sạch đến xương cốt cũng chẳng còn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận