Bá Chủ Mạt Thế

Chương 220: Chủ động xuất kích

** Cầu nguyệt phiếu đề cử bộ truyện Bá Chủ Mạt Thế - Chúc các bạn có giờ phút thư thái khi đọc truyện **

“Chủ động xuất kích?” Mọi người nghe xong lời này đều yên lặng suy nghĩ.



Lý Nguy nói: "Vừa rồi khi những kẻ địch đó rời đi, rõ ràng là do chiếc thuyền khổng lồ đột nhiên xuất hiện. Nếu bọn chúng lấy được chiếc thuyền đó, không biết thực lực của bọn chúng liệu có tăng lên nữa hay không, trong khi chúng ta cũng không có cách nào rời đi khỏi đây. Việc đối mặt với bọn chúng là không thể tránh khỏi. Nếu chúng ta chờ đợi ở đây, khả năng chết sạch toàn bộ là rất cao, tốt hơn hết là chiếm thế chủ động và tranh đoạt tài nguyên với bọn chúng. Thứ mà bọn chúng mong muốn có lẽ sẽ có lợi cho chúng ta rời khỏi đây, mọi người cũng đã nhìn thấy chiếc thuyền khổng lồ đó phá không mà đến.”



Lời Lý Nguy phân tích không thể nghi ngờ là rất có lý, đạo lý tuy đơn giản nhưng không phải ai cũng hiểu được, Chu Cường cắn răng nói: "Ngài nói không sai, con thuyền kia thật kỳ quái, không chừng trên đó có tồn tại nguy hiểm chí mạng bọn chúng mới cần bảo toàn thực lực, chúng ta có thể lợi dụng khi bọn chúng gặp nguy, mà bỏ đá xuống giếng, nếu tập kích thành công, may ra có thể giết được bọn chúng."



"Cứ như vậy làm đi!" Kim Trạch Thiên đáp ứng, chờ đợi cái chết, không bằng chủ động ứng chiến một lần!



Tần Vũ đầy vẻ bất đắc dĩ, con Hoa Thú đã khôi phục, đáng lẽ nhóm anh có thể rời đi, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chiếc thuyền đột nhiên xuất hiện từ hư không phong tỏa toàn bộ không gian, anh không muốn đối đầu với nhóm của Minh Linh, huống hồ là anh đánh không lại.



Nếu không phải Minh Linh sợ tổn thất thêm thực lực, không thể thăm dò chiếm lấy chiếc thuyền kia, phỏng chừng lúc này là tràng cảnh đồ sát, lấy đâu ra cơ hội bàn luận thế này, với sức mạnh đáng sợ của Diêm La Bất Tử Thú khi được phóng thích ra ngoài, dù cho căn cứ có dồn toàn lực thì cơ hội chiến thắng vẫn là cực kỳ mong manh.



Tần Vũ nhớ lại những chuyện ở kiếp trước, nghe đồn U Minh chiến thuyền còn có nhiều tác dụng khác nhưng cũng thể khẳng định mọi truyền thuyết là thật.



“Chủ động xuất kích sao?” Tần Vũ thầm nghĩ, quả thật nếu U Minh thuyền bị Minh Linh chiếm lấy, tình hình chắc chắn sẽ càng tồi tệ hơn, cũng không thể chỉ bàng quang ngồi nhìn kẻ địch mạnh lên, trong khi không thể bỏ chạy! Ý kiến của Lý Nguy trong tình thế bất lực này của Hoa Thú, là có thể chấp nhận.



Tần Vũ trầm giọng nói: "Xuất kích là có thể, nếu muốn thì mau chóng đi ngăn cản ý đồ của bọn chúng, không thể để bọn chúng lấy được chiếc thuyền đó."

“Lấy chiếc thuyền đó…” Nhưng để làm gì, nhiều người không hiểu, cũng đoán không ra, vì lời Tần Vũ nói không quá rõ ràng.



Tôn Bằng lại mở miệng do dự nói: "Nhưng là… Vương kia căn bản là không giết được..."



Thật vậy, sự sống lại của Minh Linh với cơ thể tan xương nát thịt khiến những người chứng kiến vô cùng kinh ngạc, có một số người như Tôn Bằng đã do dự, dù sợ hãi cũng là chuyện hoàn toàn bình thường.



Tần Vũ cũng không thèm giải thích gì thêm, cho dù Minh Linh thật sự là thần đi chăng nữa, thực lực có mạnh mẽ nghiền ép bọn họ đến bao nhiêu, nếu đã không có đường khác để lựa chọn, là thần hay là quỷ cũng phải đánh một trận. Quyết đoán luôn là một trong nhưng tôn chỉ mà Tần Vũ lấy làm đầu để sinh tồn trong mạt thế.



Lý Nguy nói: "Điều đó không nhất thiết lại lặp lại được đâu. Tôi tin trên đời không có thứ gì thực sự bất tử. Quỷ Thần cũng phải có yếu điểm. Năng lực của Vương Bất Tử tộc có khuyết điểm rất rõ ràng. Sự hồi sinh của nó hoàn toàn dựa vào con quái vật phía sau cánh cổng. Nếu chúng ta có thể tìm cách giết chết con quái vật đó, nó nhất định phải chết.”



"Cái này chúng ta cũng có thể suy đoán ra... nhưng nhìn như thế nào, chúng ta cũng sẽ không đối phó được con quái vật kia." Tôn Bằng thực sự sợ hãi Diêm La Bất Tử Thú.



Nhìn thấy vẻ mặt băn khoăn do dự của Tôn Bằng, thấy rõ là ông ta nói xạo gì mà ‘chúng ta cũng có thể suy đoán ra…’ Ngoài Cú Ma và Lâm Phong không đổi sắc mặt, Lục Vân và những người lính khác nhiệt tâm hừng hực cực kỳ khinh thường Tôn Bằng ra mặt sau những lời vừa rồi, nhưng Lý Nguy vẫn kiên nhẫn thuyết phục: “Mọi người không cần phải đối phó trực diện với con quái vật đó... chỉ cần mọi người có thể giết Minh Linh một lần nữa, việc đối phó với Diêm La Bất Tử Thú vô hiệu hóa sự bất tử của Minh Linh, cứ giao lại cho nhóm chúng tôi lo."



“Thật sao?”… “Dựa vào đâu?” … Mọi người nghe đến lời này của Lý Nguy đều giật mình bàn ra tán vào.



Kim Trạch Thiên vội vàng nói: "Lý tiên sinh, đây không phải chuyện có thể đùa giỡn!"



Lý Nguy thản nhiên nói: "Thủ lĩnh Kim, ngài cảm thấy tôi giống như đáng nói đùa sao?"



Lý Nguy có uy nghiêm của người ở địa vị cao, khiến Kim Trạch Thiên cười trừ không nói gì thêm.



Ánh mắt của Tần Vũ lóe lên, hỏi: "Ông định làm thế nào? Tiết lộ chút manh mối được không?"



Lý Nguy thần bí nói: "Chuyện này anh không cần quản, chỉ cần anh có thể giết chết Minh Linh thêm một lần nữa, tôi nhất định sẽ có biện pháp để nó vĩnh viễn không thể sống lại!"



Tần Vũ không hỏi nữa. Đám người Lâm Phong, Lục Vân, Cú Ma và những người lính tiến hóa khác cũng rất khó hiểu đối với phương pháp mà Lý Nguy vừa cam đoan, nhưng bọn họ đều là thuộc hạ của Lý Nguy, trong xương tủy đều có tư tưởng tuân theo mệnh lệnh của cấp trên, nếu lãnh đạo không chủ động giải thích, bọn họ sẽ không bao giờ đặt câu hỏi, trong quân đội biết chuyện của lãnh đạo không hẳn là một chuyện tốt, ngoài ra Lý Nguy xác thực không phải người nhiều lời hay thích đùa giỡn, nếu ông ta đã tự tin, nhất định là đã có cách, cho nên những thuộc hạ của Lý Nguy càng không muốn hỏi thêm.



Cuối cùng Lý Nguy đưa ra những lời chốt lại: "Nếu đã quyết định, mọi người mau xử lý tình huống trong căn cứ, tuyển chọn những người tiến hóa ưu tú, những người còn lại không cần đi theo, chúng ta hiện tại nhanh chóng xuất phát, chậm trễ sẽ để lỡ thời cơ."



Ba người Kim Trạch Thiên gật đầu, bây giờ họ đã đưa ra quyết định xuất kích, bọn họ không phải là người thích cản trở gây khó khăn cho người khác, căn cứ tuy đã bị tổn thất nặng nề, lúc này không còn đến một nửa số người sống sót, tuy nhiên phần lớn người chết đều là người bình thường, trong những người sống sót có rất nhiều người tiến hóa. Kim Trạch Thiên, Chu Cường và Tôn Bằng chọn ra chín mươi người tiến hóa không bị thương quá nặng chia làm ba nhóm, để lại những người tiến hóa đã mất khả năng chiến đấu và những người bình thường ở lại trong căn cứ đổ nát… thu dọn tàn cục... Tất cả những người trong nhóm xuất kích lên đường đi về phương Bắc, và đó là phương hướng vùng đồng bằng chôn xương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận