Bá Chủ Mạt Thế

Chương 158: Đĩa thức ăn

<< Ơn giời bạn đây rồi! Cám ơn bạn đọc “liukangmk4”, đã nghe thấy tiếng lòng của dịch giả và bớt chút thời gian quý báu để đánh giá truyện. Chúc bạn một năm mới đầy sức khỏe, nhiều bạc tiền, giàu yêu thương và nhiều thành công mới. >>

"Nếu mọi người đã quen biết nhau, chúng ta cùng nhau ăn tối thôi!" Kim Trạch Thiên vội vàng nói.



Bạch Tiểu Na và Địch Thiếu Phong gật đầu đồng ý, Tần Tiểu Vũ vốn ngồi bên cạnh Tần Vũ, cô ấy kéo tay của Bạch Tiểu Na ngồi xuống bên cạnh chỗ ngồi của cô ấy, Địch Thiếu Phong thì tiến tới ngồi bên chỗ còn lại cạnh Tần Vũ. Đạo Diệc ngồi cùng nhóm Lâm Phong.



Địch Thiếu Phong vừa đặt mông ngồi cạnh Tần Vũ thì kích động: "Anh Tần, không nghĩ tới chúng ta sớm gặp lại nhau như vậy... "



“Ừ.” Tần Vũ cũng rất vui khi có thể gặp lại người quen ở tiểu thế giới huyết sắc này, nhưng anh không giỏi biểu đạt cảm xúc nên chỉ khẽ ừ, Địch Thiếu Phong biết tính Tần Vũ, nên anh cũng không để bụng.



Chu Cường vội vàng chào một người cuối cùng trong ba người mới tới: "Lãnh tiên sinh, mời ngồi đi!"



Tần Vũ cũng chú ý tới người đàn ông vừa đi cùng Địch Thiếu Phong và Bạch Tiểu Na vào đại sảnh, đây là một người đàn ông trẻ tuổi khoảng hai mươi sáu tuổi, khuôn mặt bình thường nhưng góc cạnh rõ ràng, mang theo một thanh kiếm, toát ra một vẻ lạnh lùng khó gần.



Trước đó Tần Vũ đã nghe từ Tôn Bằng và những người khác nói rằng trong căn cứ hiện có sáu người tiến hóa cấp hai, ngoại trừ ba người thủ lĩnh, ba người còn lại lần lượt là Bạch Tiểu Na, Địch Thiếu Phong và người đàn ông lạnh lùng này.



Người đàn ông này họ Lãnh, tên là Lãnh Tuyết, Tần Vũ cẩn thận quan sát, phát hiện người đàn ông tên Lãnh Tuyết này có bước đi không nhanh không chậm, mà lại cực kỳ vững vàng ổn định, khoảng cách mỗi bước đi gần như giống nhau hệt như di chuyển của loài mèo, các bước chân rất đều đặn, khẳng định rằng người đàn ông tên Lãnh Tuyết này hẳn đã luyện tập võ thuật, rất có thể là Cổ võ giả, và thanh trường kiếm đeo bên hông của anh ta càng minh chứng cho điểm này.

(Di chuyển của loài mèo: móng mèo có thể thu lại, chúng di chuyển trực tiếp bằng ngón chân, có thể bước chính xác, đặt bàn chân sau lên dấu của bàn chân trước, giảm tiếng ồn và dấu vết để lại. Vd: Dấu chân mèo trên cát hoặc trên tuyết chỉ có hai dấu chân)



Tuy nhiên, Tần Vũ cảm thấy dù Lãnh Tuyết có là Cổ võ giả thì có lẽ kỹ năng chiến đấu của gã vẫn kém xa so với Bạch Thiên Hào, có thể nói Bạch Thiên Hào là cao thủ trong Cổ võ giả.



Lãnh Tuyết khẽ gật đầu, rồi đi đến ngồi bên cạnh Chu Cường, có thể thấy anh ta cũng không phải là người dễ nói chuyện.



Bên kia, Tần Tiểu Vũ nắm lấy tay của Bạch Tiểu Na và vui vẻ hỏi về tình hình của Bạch Tiểu Na trong những ngày này.



Bạch Tiểu Na cũng nói ngắn gọn về hành trình của cô ấy trong những ngày này.



Hóa ra sau khi Bạch Tiểu Na tách khỏi Tần Vũ, cô một mình lang thang ở Thịnh Cảnh Thành một tháng, sau khi thực lực đủ mạnh, cô quyết định rời Thịnh Cảnh Thành, vừa vặn tình cờ gặp được Địch Thiếu Phong.



Địch Thiếu Phong cũng quyết định rời khỏi Thịnh Cảnh Thành, dưới sự níu kéo của Địch Thiếu Phong, hai người quyết định đồng hành cùng nhau, vài ngày sau, họ đi đến khu vực bên ngoài rìa của rừng Thông Đỏ.



Ban đầu, Bạch Tiểu Na định đi đường vòng, nhưng Địch Thiếu Phong nói rằng đi đường vòng sẽ mất rất nhiều thời gian, vì vậy họ quyết định cùng nhau đi xuyên qua rừng Thông Đỏ theo gợi ý của anh ấy.



Chuyện xảy ra sau đó cũng tương tự như tình huống xảy ra với đội ngũ của Lý Nguy, họ bị một khe nứt không gian hút vào ngay khi vừa ra khỏi rừng Thông Đỏ, cuối cùng là đến tiểu thế giới huyết sắc này, và định cư tạm thời ở căn cứ.



Tần Tiểu Vũ mở to mắt nhìn Địch Thiếu Phong và nói: "Tôi đã nói anh là một người mang vận rủi! Lần trước mọi người đều trú mưa và nghỉ ngơi rất tốt trong nhà kho bỏ hoang, anh đến và mang theo một biển thây ma. Giờ thì nhờ quyết định lựa chọn của anh mà Tiểu Na đã bị kéo vào nơi quỷ quái này!"



Địch Thiếu Phong nghe thấy những lời này thì suýt nữa phun ra máu: “Chị bé, ơi chị bé, chị không thể đổ oan như vậy được, biển thây ma tập kích hoàn toàn là ngoài ý muốn, đúng không? Không có tôi ở đó, những thây ma kia vẫn sẽ tới! Còn chuyện xảy ra với tôi và chị Bạch…”



"Thật ra... Đâu ai có thể ngờ tới mọi chuyện sẽ như vậy... Thật oan uổng quá mà!" Địch Thiếu Phong tuy nói ra như vậy, nhưng cũng khá là xấu hổ, lúc đó Bạch Tiểu Na quyết định đi vòng qua rừng Thông Đỏ, chính anh là người đã cực lực thuyết phục Bạch Tiểu Na, trực tiếp đi xuyên qua rừng Thông Đỏ, nếu không bọn họ cũng sẽ không gặp khe nứt không gian ở thị trấn Hồng Phong rồi tới nơi đây...



Nhìn hai người tranh cãi òm tỏi, trong lòng của Tần Vũ có một cảm giác kỳ lạ, không nói rõ ra được đó là gì, nhưng cảm giác này rất tốt, so với Tần Tiểu Vũ và Địch Thiếu Phong, Bạch Tiểu Na và Tần Vũ khá là thờ ơ.



Từ khi ông nội của Bạch Tiểu Na qua đời, sau khi bị kích động mạnh, cô trở nên lầm lì ít nói, tính cách hiện tại của cô thực ra rất giống với Tần Vũ, không biết có phải do sự tình lần trước giữa hai người hay không mà Tần Vũ luôn cảm thấy hình như Bạch Tiểu Na đang cố tránh né anh. (Chương 33)



Lắc nhẹ đầu, Tần Vũ cảm thấy mối quan hệ nhân quả này thật sự quá kỳ diệu, nếu như bánh xe lịch sử có quỹ tích vận động bình thường, Bạch Tiểu Na lẽ ra không nên xuất hiện ở tiểu thế giới huyết sắc này, chính là bởi vì cô cùng Địch Thiếu Phong đồng hành, cho nên cô mới gặp sự cố sau khi xuyên qua rừng Thông Đỏ.



Trong lịch sử ở kiếp trước, Địch Thiếu Phong hẳn đã mất sớm, Bạch Tiểu Na kiếp trước chắc là chưa từng tới nơi này, ngoài ý muốn lịch sử đã có biến hóa, đây là bởi vì Tần Vũ đã kích phát một ‘hiệu ứng cánh bướm’, gây ra một loạt thay đổi.



"Khụ, khụ, mọi người dùng bữa đi." Lục Vân nghe xong lời của Địch Thiếu Phong thì có biểu lộ cực kỳ mất tự nhiên, anh cảm thấy chột dạ, ho khan, trước đó anh đã một mực tự trách bản thân, bởi vì đội ngũ của họ nếu không phải do anh gợi ý, sẽ không quyết định đi thẳng qua rừng Thông Đỏ, con số thương vong thảm liệt sau đó khiến anh liên tục mất ngủ.



Nhưng trên thực tế, thực sự không thể đổ lỗi cho Lục Vân về vấn đề này, bởi vì không ai có thể biết trước những gì sẽ xảy đến và quyết định cuối cùng là của Lý Nguy. Nếu phải quy trách nhiệm cho những hy sinh vô nghĩa của những người lính tinh nhuệ thì trách nhiệm chính là thuộc về Lý Nguy.



“Tới đây, tới đây!” Lúc này mọi người lần lượt được đầu bếp bưng những đĩa thức ăn dọn lên trước mặt, những đĩa thức ăn này rất kỳ lạ, trong đĩa không phải là cơm, mà là một loại hạt giống như hạt bắp (hạt ngô) trong suốt, sáng long lanh. Ngoài ra còn có các loại rau dại đủ loại màu sắc.





Nhìn thấy Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ rất quen thuộc với hai cường giả mạnh nhất căn cứ, rõ ràng Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ tuyệt đối không phải người bình thường, ba người thủ lĩnh căn cứ bao gồm, Kim Trạch Thiên, Chu Cường, Tôn Bằng có thái độ càng thêm nhiệt tình.



Nhìn thấy Tần Tiểu Vũ không kìm nổi tò mò, Kim Trạch Thiên thở dài và giải thích: "Nơi này hầu như không có động vật, vì vậy không có thịt. Những thức ăn này là một số biến dị thực vật mọc ở gần đây được chế biến thành."



Tần Tiểu Vũ do dự: "Những thứ này thực sự có thể ăn được sao?"



Khó trách Tần Tiểu Vũ có chút do dự, bởi vì những đồ ăn này có bề ngoài quá kỳ lạ, cô chưa từng thấy qua.



Kim Trạch Thiên cười nói: "Yên tâm đi, rất nhiều người đều đã thử qua, những thực vật này xác thực có thể ăn được. Không có thịt, chỉ có đồ chay. Xin thứ lỗi."



Lý Nguy, Cú Ma, Lục Vân, Dương Cảnh Lăng, Lâm Phong đều gật đầu ra vẻ đã hiểu, thân là lính sinh tồn nơi xa lạ có thức ăn là tốt, bọn họ đều đã trải qua huấn luyện, ăn uống chủ yếu là đủ dinh dưỡng, đủ sống, đâu có nhiều nhu cầu như vậy.



Đội ngũ của Lý Nguy ban đầu mang theo đủ lương thực, nhưng sau khi toàn bộ đội ngũ đã chết gần hết chỉ còn lại hai chục người, thì hơn chục xe tải quân sự chở lương thực đều đã thất lạc và biến mất vào trong khe nứt không gian. Nói cách khác hiện giờ nhóm của bọn họ không còn lương thực.

Mọi người cũng bắt đầu ăn, Tần Vũ dùng đũa gắp một hạt nhỏ trong suốt lấp lánh, bé như hạt bắp (hạt ngô), cho vào miệng nhai, sau khi nuốt hạt ngọc Ngũ Độc, anh không chỉ có thêm năng lực Độc, mà còn có thể chất vạn độc bất xâm, hơn nữa anh có thể nhìn ra đại khái một số loại thức ăn có độc hay là không dựa theo kinh nghiệm và kiến thức từ kiếp trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận