Bá Chủ Mạt Thế

Chương 88: Đến Doanh trại quân đội

"Đi thôi." Tần Vũ thu dọn xong đồ đạc nói với Tần Tiểu Vũ và Đạo Diệc, hiện tại anh cảm thấy bầu không khí ở Thịnh Cảnh Thành càng ngày càng ngưng trọng, không bao lâu nữa sẽ bùng phát đại họa, anh cảm thấy mình phải nhanh chóng rời đi.



"Mọi người đi sao?" Dương Bách Binh và Trương Đồng có chút kinh ngạc, "Mọi người không phải muốn ở lại thêm mấy ngày sao?"



Tần Vũ lắc đầu: "Cùng nhau rời đi thôi, thành phố này đã không còn an toàn."



Dương Bách Binh và Trương Đồng nhìn nhau, và họ im lặng, họ không muốn rời đi vào lúc này, cho dù họ có rời đi, họ cũng sẽ rời đi với chú Trương và những người khác, nhưng nhiệm vụ thuyết phục hơn hai mươi người rời đi cùng với họ, rõ ràng là một nhiệm vụ không hề dễ dàng.



Thấy vậy, Tần Vũ cũng không có cố gắng thuyết phục hai người Dương Bách Binh và Trương Đồng, mà anh nói: "Nếu như nguy hiểm đến, hai người tốt nhất trực tiếp đi tìm quân đội, đi theo bọn họ may ra còn có cơ hội đột phá vòng vây."



"Chúng tôi nhớ rồi, cám ơn anh Tần." Dương Bách Binh và Trương Đồng cảm kích nói.



Tần Vũ cũng không chậm trễ thêm, tính tình của anh vẫn luôn như vậy, Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ, Đạo Diệc cùng nhau rời đi về phía xa, Tần Vũ lúc đầu không quyết định rời đi Thịnh Cảnh Thành là có nguyên nhân…



Đầu tiên là thiên nhiên hoang dã quá nguy hiểm, thậm chí còn nguy hiểm hơn trong thành phố, bởi vì ngoại trừ thây ma, trong thiên nhiên hoang dã còn có một lượng lớn biến dị thú như rắn, sói, muỗi… thậm chí cả con kiến đều đã biến dị, trong một thành phố như Thịnh Cảnh Thành, chủng loài và số lượng thú biến dị chắc chắn ít hơn nhiều so với thiên nhiên hoang dã, chưa kể đến trong môi trường tự nhiên bên ngoài còn có những thực vật biến dị nguy hiểm, nếu không chú ý cẩn thận sẽ bị chúng đánh lén và giết chết.



Mà điểm thứ hai, Tần Vũ sau khi rời khỏi Thịnh Cảnh Thành cũng không biết đi đâu, dù sao hoàn cảnh mỗi thành thị chắc sẽ là giống nhau, đi tới đâu cũng sẽ như vậy, nhưng hiện tại thì khác, Tần Vũ đã có một mục tiêu mới, đó là đi về phương nam mà bà lão họ Vương đã từng chỉ dẫn, tuy không biết nơi cần đến chính xác là ở đâu, nhưng chỉ cần đi về phương nam là luôn đúng, có phải không?



Nhưng trước mắt Tần Vũ cũng không có trực tiếp đi về phía nam mà anh đi về phía đông, phía đông của Thịnh Cảnh Thành là nơi có Mẫu trùng sinh sản trùng con, cũng là nơi quân đội Thịnh Cảnh Thành triển khai phòng tuyến phòng ngự, mục đích của Tần Vũ khi đi tới nơi này đương nhiên là không phải là đối phó với Trùng tộc, bởi vì anh biết cho dù có giết nhiều Trùng tộc bình thường hơn nữa cũng sẽ vô dụng, phải tập trung tiêu diệt Mẫu Trùng thì mới đẩy lui được Trùng tộc.



Mục đích của Tần Vũ là đi tìm Lưu Thiết Chùy, em trai của Lưu Nham, ngày đó anh gặp Lưu Nham trước cửa di tích thượng cổ Chiến Thần Chiến Trường 108 và đã được giới thiệu về Lưu Thiết Chùy, Lưu Thiết Chùy có thể từ nguyên liệu kim loại bình thường mà rèn ra được một cây trường đao gần đạt cấp độ bảo vật, có thể thấy được năng lực rèn của anh ta rất tốt, trường thương của Tần Vũ đã bị gãy, nhưng trên người anh còn có đá Huyết Diễm, đây là vật liệu tốt để chế tạo vũ khí, anh đương nhiên sẽ phải cần một vũ khí mới để tiếp tục sinh tồn trong tận thế.



Vốn dĩ lúc mới lấy được đá Huyết Diễm ở di tích Chiến Thần Chiến Trường 108, ngay lập tức Tần Vũ đã muốn đi rèn vũ khí mới rồi, nhưng khi đó ngoài đá Huyết Diễm, anh còn có bảo vật thuốc tiến hóa gien, cho nên anh quyết định tạm thời không đi đến Doanh trại quân đội nữa vì lo ngại sẽ phải giao nộp bảo vật lấy được từ di tích. Nhưng bây giờ trường thương không còn, anh cũng cần phải có vũ khí mới, trong tay lại có hai viên đá Huyết Diễm nên anh đi tìm một thợ rèn là điều hiển nhiên.



Có được vũ khí tốt, hoàn toàn có thể nâng thực lực của Tần Vũ lên một tầng cao khác!



Ba người Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ và Đạo Diệc từ nơi này đi bộ đến Doanh trại phía đông cũng mất hai ngày đường, dù sao Thịnh Cảnh Thành cũng khá rộng, bọn họ vẫn cần chú ý đến nguy hiểm trên đường, may mắn là bọn họ tới nơi mà không có gặp bất kỳ nguy hiểm gì.



Ở phía đông của Thịnh Cảnh Thành, một đội quân hơn một trăm nghìn binh sĩ đã mở một tuyến phòng thủ và bắt đầu một cuộc chiến giằng co với Trùng tộc, hầu như mỗi ngày đều có vài cuộc chiến nổ ra ở đây, có rất nhiều binh lính đã hi sinh, nhưng Trùng tộc này căn bản là giết không thể hết, trong Doanh trại, trên khuôn mặt của mọi người lính đều mang nặng vẻ u sầu.

---

"Ai đó?"



Khi ba người Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ và Đạo Diệc đi đến cổng doanh trại thì bị mấy binh lính chĩa súng vào, vẻ mặt của họ tràn đầy căng thẳng nhưng vẫn duy trì được lý trí, tỉnh táo, mấy ngày nay ở Thịnh Cảnh Thành có rất nhiều người sống sót bình thường đến Doanh trại quân đội để xin tị nạn.



Những cư dân bình thường này sau một thời gian ngắn huấn luyện đã có thể gia nhập quân đội, và tham gia chiến đấu cùng Trùng tộc, dù sao hiện tại nhân lực thiếu hụt, có thêm dù chỉ một chút sức chiến đấu cũng vẫn là rất đáng quý.



Đương nhiên, gần đây quân đội từ chối tiếp nhận một số người già yếu, bệnh tật, tàn tật gia nhập, không phải là quân đội không muốn để cho bọn họ tị nạn, mà là quân đội lo không nổi, lượng nhu yếu phẩm dự trữ là có hạn.



Nếu binh lính không có đủ ăn, họ sẽ không có sức mạnh để chiến đấu với Trùng tộc, nếu Trùng tộc vượt qua tuyến phòng thủ này, toàn bộ Thịnh Cảnh Thành sẽ trở thành thiên đường của Trùng tộc.



Từ điểm này mà nói, Tần Vũ quyết định không đi tìm Doanh trại quân đội ngay từ đầu cũng không sai, nếu như anh gia nhập quân đội, hiện tại có lẽ cũng đang cùng Trùng tộc chiến đấu ở tiền tuyến, đây vẫn sẽ là một trận chiến không có khả năng thắng lợi!



Những binh lính này rất cảnh giác, bởi vì rất nhiều người bình thường chạy tới tị nạn đều có thể có vết thương trên người, những người như vậy nếu đưa vào trong Doanh trại quân đội, nếu bọn họ bị lây nhiễm biến thành thây ma sẽ gây ra không ít phiền toái, giống như mấy ngày trước, một ông già chết đói trong trại tập trung vì quá lâu không được ăn, ông ta biến thành một con thây ma, cào, cắn, xé điên cuồng tất cả những người xung quanh trong cùng một lều trại, sau đó toàn bộ những người này đều bị nhiễm vi-rút và cũng biến thành thây ma, chuyện này đã gây ra rất nhiều náo động.



Điều đáng sợ nhất của vi-rút chính là khả năng lây lan, một người bình thường sẽ không có bao nhiêu sức đề kháng với vi-rút, chỉ cần bị thây ma, dị thú cào xước, hoặc bị cảm lạnh, nhiễm bệnh tật làm suy giảm sức đề kháng, thì đều có thể bị lây nhiễm vi-rút ngay từ trong không khí.



Nhưng mà, khi những người lính này nhìn thấy ba người Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ, Đạo Diệc, thì bọn họ đều không khỏi có chút kinh ngạc, bởi vì ba người này đều ăn mặc rất chỉnh tề, rất sạch sẽ, tràn đầy khí thế, không có chút bộ dáng sinh hoạt vất vả, bẩn thỉu, thất thần nào của người sống sót bình thường trong ngày tận thế nên có.



Tần Vũ nói với binh lính: "Chào anh, tôi tới gặp thiếu tá Lâm Phong, tôi tên là Tần Vũ, là bạn bè của anh ấy, nhờ anh chuyển lời nhắn giúp cho tôi."



"Ba người là bạn của thiếu tá Lâm Phong sao?" Những binh lính này nghe xong lời giới thiệu vừa nãy của Tần Vũ, vẻ mặt đều chuyển sang nghiêm túc, bọn họ đều rất kính trọng thiếu tá Lâm Phong, trong hai tháng nay, thiếu tá Lâm Phong vẫn luôn ở tuyến đầu chiến đấu chống lại Trùng tộc và anh ấy nhận được rất nhiều sự tôn trọng từ những binh sĩ khác.



"Tôi lập tức báo lên trên, phiền anh đợi một lát." Một người lính nói, nghe nói ba người Tần Vũ là bạn của thiếu tá Lâm Phong, anh ta cũng không dám lơ là.



Rất nhanh có mấy người đi tới, người dẫn đầu là Lâm Phong, Lâm Phong nhìn thấy Tần Vũ thì rất là kinh ngạc, anh nói: "Anh Tần, anh tới rồi? Mời anh và mọi người vào đây!"



So với lần trước gặp mặt, Lâm Phong thoạt nhìn có chút mệt mỏi, mấy ngày nay Trùng tộc công kích vô cùng ác liệt, anh ấy mới vừa rời khỏi tiền tuyến, vừa hoàn tất nhiệm vụ chỉ huy chiến trường trong mấy giờ trước, cho dù là người tiến hóa Lâm Phong cũng không chịu đựng được lâu thêm, sự mệt mỏi không chỉ về thể chất, mà còn là nhiều hơn về tinh thần.



Xung quanh Doanh trại quân đội đều là lều trại tị nạn, có người trong lều trại nghe thấy tiếng động liền thò đầu ra khỏi lều, sắc mặt những người này đều tê dại, tràn đầy tuyệt vọng, tuy vẫn còn đang sống sờ sờ nhưng nhìn lại không khác gì một thây ma vô hồn.



Có một đứa trẻ thẫn thờ nhìn sang bên này, da mặt của nó vàng vọt, gầy guộc, trên mặt của nó lấm tấm những vết bẩn.



Có quá nhiều người như thế này trên đường đi, về cơ bản họ là người già và trẻ em.



Tần Tiểu Vũ và Đạo Diệc nhìn thấy những người tị nạn kia cũng không thể nhìn lâu thêm mà không quay mặt đi, hai người họ rất tốt bụng, nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, bọn họ có thể tưởng tượng những người này đã sống khổ sở như thế nào trong những ngày qua.



Sắc mặt của Tần Vũ cũng không có nhiều thay đổi, những người tị nạn như này anh đã gặp qua quá nhiều, thậm chí có người đói đến mức phải ăn cả con mình, bản thân của anh ở kiếp trước, khi tuổi đời còn nhỏ và không nơi nương tựa, so với những người này hoàn cảnh của anh cũng không khá hơn là bao nhiêu, đây không phải là anh vô tình, mà vốn dĩ là trong lòng của anh đã sớm chết lặng với những cảnh tượng như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận