Bá Chủ Mạt Thế

Chương 67: Rất có thể Tần Tiểu Vũ không phải là con người

Trong suy nghĩ của Tôn Vũ, Tần Vũ tất nhiên chỉ là loại người tiến hóa lang thang không được tổ chức huấn luyện, Tôn Vũ đã gặp qua rất nhiều người tiến hóa như vậy, thể chất của bọn chúng nhiều nhất cũng chỉ gấp bảy, tám lần người bình thường, so với thể chất gấp mười tám lần của anh, khác gì châu chấu đá xe! Nhưng Tần Vũ rõ ràng mạnh hơn những người tiến hóa kia rất nhiều, chỉ xét về thể chất cơ bản cũng không thua kém Tôn Vũ.



Tôn Vũ được toàn lực quân đội của Thịnh Cảnh Thành bồi dưỡng, mà Tần Vũ chỉ có thể tự mình đi săn thây ma tìm kiếm khối năng lượng tiến hóa, nhưng làm thế nào thể chất của Tần Vũ lại không thua gì gã? Khó trách Tôn Vũ kinh ngạc, không chỉ có anh, mà cả Lâm Phong, Lưu Nham cùng những người khác đang theo dõi trận chiến đều sửng sốt, mà Lâm Phong đang siết chặt nắm tay có chút hưng phấn, anh đã từng thấy qua thực lực chiến đấu của Tần Vũ. Bây giờ gặp lại Tần Vũ, hiển nhiên Tần Vũ phải mạnh hơn xưa rồi, hiện tại thực lực của Tần Vũ đã không kém Chiến Thần!



"Tí tách! Tí tách! . . . Phừng!"



Đột nhiên, một ngọn lửa màu trắng nhợt nhạt bùng cháy lên từ một điểm, nơi mà trường thương và trường đao va chạm, ngọn lửa màu trắng nhợt nhạt này tỏa ra một luồng khí có nhiệt lượng cực kỳ đáng sợ, và nó lan về phía cây trường đao của Tôn Vũ như thể là một sinh vật sống, điều này khiến Tôn Vũ hơi giật mình, anh ta đã gặp nhiều người tiến hóa có năng lực Lửa, nhưng anh chưa từng thấy qua hay nghe nói tới loại lửa nào có màu sắc của ngọn lửa lại kỳ lạ đến như vậy, đương nhiên anh ta không biết đây là năng lực Lửa cấp hai của Tần Vũ mang đến tiến hóa cho ngọn lửa ban đầu.



"Hừ, chỉ là năng lực Lửa mà thôi, quá là tầm thường!" Tôn Vũ cười lạnh một tiếng, sau một khắc Tần Vũ đột nhiên cảm giác được không gian chung quanh bị một cỗ lực lượng kỳ dị bao phủ, khiến cho ngọn lửa màu trắng nhàn nhạt mà Tần Vũ phát ra, lại như ngọn nến trong gió lập lòe vô định, sau đó trực tiếp bị dập tắt rồi biến mất.



“Haha! Sao biết sợ rồi hả?” Tôn Vũ cười điên cuồng, lưỡi đao dùng sức chém mạnh vào trường thương, sau đó Tôn Vũ liên tục bổ đao về phía người của Tần Vũ với tốc độ, lực lượng càng ngày càng nhanh hơn và mạnh hơn.



"Keng…keng… Keng!" Tần Vũ, nửa bước cũng không lui, anh cũng liên tục dùng thương chống đỡ trường đao của Tôn Vũ, anh có hứng thú thử một chút, phát hiện năng lực của mình dường như bị một lĩnh vực vô hình áp chế, không thể thi triển.



“Đây có phải là năng lực Vô Hiệu Hóa thuộc hệ Huyền Bí không?” Năng lực Vô Hiệu Hóa này là một năng lực khá hiếm, giống như tên gọi của nó, sau khi sử dụng năng lực này, người tiến hóa có năng lực này sẽ có thể phóng thích một không gian hình tròn lấy chính mình làm trung tâm, trong không gian đó, những năng lực khác sẽ bị vô hiệu, đây là một năng lực rất ghê gớm, rất mạnh.



"Haha! Làm sao? Cảm giác thế nào? Lắm kẻ đều cho rằng bản thân mình là cường đại vô địch, nhưng ở trước mặt tao dù là năng lực chó má gì đó cũng đều sẽ trở nên vô dụng!" Tôn Võ điên cuồng cười to, công kích chém và bổ đao nhanh như chớp, thế công cực kỳ ác liệt.



Tần Vũ khẽ lắc đầu, loại năng lực Vô Hiệu Hóa này cũng không phải là năng lực có thể hoàn toàn vô hiệu các năng lực khác, đối với một số năng lực khác chỉ có tính áp chế nhất định, với năng lực Lửa cấp hai của Tần Vũ cũng vậy, bởi vì Tôn Vũ chỉ là người tiến hóa cấp một, mà Tần Vũ là người tiến hóa cấp hai, bản thân chênh lệch cấp độ cũng đã sản sinh ra trường năng lực áp chế vô hiệu chính năng lực Vô Hiệu Hóa của Tôn Vũ, nhưng mà Tần Vũ lại không có sử dụng trường năng lực áp chế, anh chưa muốn nghiền nát Tôn Vũ, mà muốn thử xem khả năng chiến đấu của Chiến Thần thời kỳ đầu tận thế này đến đâu!



“Hừ!” Cánh tay Tần Vũ chỉ hơi dùng sức tạo ra một chấn động nhẹ, trường đao của Tôn Vũ đã bị đánh bật ra xa, sau đó anh dùng một tốc độ kinh người đâm trường thương về phía trước, trường thương đâm ra mà như biến mất ‘vô ảnh vô tung’ nhanh không tưởng tượng nổi!



“Nhanh đến vậy sao!” Tôn Vũ nghiêng đầu tránh đi, trong lòng hơi giật mình, nhưng khi anh ta vung trường đao chém về hướng eo của Tần Vũ, Tần Vũ dường như đã đoán biết trước đòn tấn công, hơi động cổ tay mũi trường thương đã hướng về phía thắt lưng của Tôn Vũ, Tôn Vũ không còn cách nào khác đành phải thu đao lại, gạt đỡ mũi thương của Tần Vũ.



"Chiu! Vù vù! Chiu!"



Gió rít gào, Tần Vũ đâm trường thương liên tiếp mấy chiêu, buộc Tôn Vũ liên tiếp bước lui về phía sau, Tôn Vũ muốn đánh trả, lại kinh ngạc phát hiện, Tần Vũ mỗi lần đều có thể đoán được trước thời điểm mà Tôn Vũ muốn phản kích, lúc đó anh ta sẽ lại bị Tần Vũ tung ra những hiểm chiêu, buộc anh ta chỉ có thể chống đỡ nếu không muốn bản thân bị thương nặng.



Chỉ trong vài giây sau, Tôn Vũ đã bị Tần Vũ ép vào thế bất lợi, thậm chí không thể phản kích, mỗi một nhát thương của Tần Vũ dường như đều có thể để lại trên người Tôn Vũ một lỗ thủng, trên trán Tôn Vũ toát ra mồ hôi lạnh, anh ta bị Tần Vũ đẩy lui khá xa về phía sau.



Thực lực của Tôn Vũ quả thực rất mạnh, có năng lực Vô Hiệu Hóa, năng lực này có thể vô hiệu hoặc áp chế hầu như mọi năng lực, kẻ thù chỉ có thể cùng anh ta chiến đấu cận chiến, nhưng Tôn Vũ đâu phải người bình thường, anh ta là lực lượng tinh nhuệ trong quân đội, kỹ năng cận chiến của anh ta đã trải qua vô số đợt huấn luyện và thi đấu, được kiểm chứng và ghi nhận là mạnh mẽ hàng đầu trong số những người lính tinh nhuệ mạnh nhất. Ở Thịnh Cảnh Thành số người có thể cận chiến đánh hòa với anh ta là không nhiều, nhưng ở trước mặt Tần Vũ, kỹ năng cận chiến đáng tự hào của anh ta lại giống như trò trẻ con, anh ta đâu có biết kỹ năng chiến đấu của Tần Vũ chỉ còn cách cảnh giới Tông sư một bước nữa mà thôi!



"Vù! ... Bộp!"



Tần Vũ một thương đâm ra, Tôn Vũ nghiêng đầu tránh, nhưng sau đó liền cảm thấy má của mình đau nhói, mũi trường thương Tần Vũ đâm tới rồi lại vả ngang sang mặt của anh ta như con rắn không xương mổ vào con mồi.



“Á hự!” Mặt của Tôn Vũ bị rách một vết, miệng của anh ta phun ra một ngụm máu tươi, lẫn với một đống răng bị gẫy, anh tay bị đánh bay sang một bên lăn lóc trên mặt đất, có được kết qủa này nhất định là Tần Vũ đã nương tay rất nhiều rồi, nếu không Tôn Vũ sẽ bị Tần Vũ đánh cho nổ tung cả đầu như thây ma cũng là bình thường.



Giết Tôn Vũ bây giờ rõ ràng là không hề khôn ngoan, nếu giết Tôn Vũ vào lúc này, chẳng khác nào là chọn làm kẻ địch với toàn bộ quân đội và người dân của Thịnh Cảnh Thành, cho nên Tần Vũ mới nương tay cho Tôn Vũ như vậy.



"Giỏi... rất mạnh mẽ..." Đám người Lâm Phong sửng sốt hồi lâu, Chiến Thần Tôn Vũ lại bị Tần Vũ đánh bại dễ dàng như vậy, ai cũng có thể nhìn ra Tần Vũ còn không có toàn lực ra tay. Để khống chế lực lượng tổn thương tinh xảo như vậy sức chiến đấu của Tần Vũ phải vượt xa Tôn Vũ chứ không phải chỉ hơn một chút thực lực!



Tôn Vũ từ dưới đất lồm cồm bò dậy, hai tay bưng má che vết thương lại, trong lòng anh ta tràn đầy phẫn nộ, nhưng anh ta cũng không nói thêm gì, Tôn Vũ biết Tần Vũ thực lực mạnh hơn anh ta rất nhiều, dù có nói như thế nào cũng chỉ là tự làm nhục chính mình mà thôi.



Tần Vũ nhìn Lâm Phong hỏi: "Tôi có chút tò mò, cây trường đao của anh ta là được ai rèn cho vậy?"



Lần này không phải Lâm Phong trả lời, mà là Lưu Nham, trong quân đội vốn tôn trọng kẻ mạnh, Lưu Nham hồ hởi cười nói: "Anh Tần, cây trường đao của Tôn Vũ là do em trai của tôi, tên là Lưu Thiết Chùy rèn ra, tay nghề rèn của cậu ấy thì không thể chê vào đâu được. Nếu anh Tần cùng tôi trở về tôi sẽ bảo cậu ấy chế tạo giúp anh một vũ khí tiện dụng hợp tay!"



Hiển nhiên, ai cũng có thể nhìn ra Tần Vũ có siêu cấp thực lực, Lưu Nham cũng rất tán thưởng thực lực của Tần Vũ.



"Rảnh rỗi sẽ tới làm phiền." Tần Vũ gật đầu, anh thật sự có hứng thú với Lưu Thiết Chùy, người có thể rèn ra vũ khí sắc bén, cứng rắn gần đạt cấp bảo vật như vậy anh rất muốn gặp một lần, nhưng hiện tại anh lại đang nóng lòng muốn tiến vào di tích.



Đối với việc đánh bại Tôn Vũ, Tần Vũ thật sự không có bất kỳ cảm giác thành tựu nào, sức chiến đấu của đối phương được coi là Chiến Thần trong mắt người thường, nhưng ở trong mắt anh, lại là không đáng nhắc tới, so với lúc anh chưa tiến cấp thành người tiến hóa cấp hai thì Tôn Vũ cũng chẳng phải là đối thủ xứng tầm của anh.



“Chúng ta đi thôi.” Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đi thẳng vào hẻm nhỏ, lần này thì không ai dám ngăn cản hai người.



"Hù hù!"



Như có tiếng gió, không gian mơ hồ một hồi, Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ cũng từ trong hư không biến mất, Lâm Phong nhìn thấy một màn này thì sửng sốt, Lưu Nham vội vàng tiến lên giải thích: "Lâm thiếu tá, nguyên nhân vừa nãy đội chúng tôi chưa trở về chính là vì vừa rồi chúng tôi đã phát hiện ra địa phương đặc biệt kỳ quái này. . . "



Và khi Lưu Nham đang giải thích chi tiết những gì anh và đội của mình biết về khu di tích cho Lâm Phong, Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đã bước vào khu di tích.



Không gian xung quanh đang từ từ biến hóa, Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ, hai người đều phát hiện mình xuất hiện trong một khoảng hư không, trong không gian này không có ánh sáng nhưng lại có thể nhìn rõ mọi vật trước mắt, ở giữa có một con búp bê, con búp bê này được làm bằng kim loại và có hình dạng một con người, nhưng trên khuôn mặt của nó lại không có miệng và mũi, mà chỉ có một đôi mắt đỏ rực.



“Chào mừng đến với địa điểm thử nghiệm Chiến Thần số 108 hay còn gọi là Chiến Thần Chiến Trường 108.” Con búp bê bằng kim loại có hình người phát ra âm thanh kim loại rè rè.



"Chiến Thần Chiến Trường?" Tần Vũ nghe được lời nói của con búp bê bằng kim loại hình người này, thì thở phào nhẹ nhõm, Chiến Thần Chiến Trường này, thuộc về nền văn minh Chiến Thần, nền văn minh Chiến Thần là một nền văn minh rất thân thiện đối với con người, vì vậy các khảo nghiệm thường không có nguy hiểm đến tính mạng.



"Bắt đầu khảo nghiệm đi..." Con búp bê bằng kim loại có hình người trong mắt tỏa ra hai chùm ánh sáng màu đỏ, Tần Vũ không có né tránh, hai chùm ánh sáng màu đỏ bao phủ lấy Tần Vũ, qua mấy giây, con búp bê bằng kim loại có hình người phát ra thanh âm: "người tiến hóa cấp hai, bài kiểm tra đã thông qua."



Điều kiện tối thiểu để tiến vào Chiến Thần Chiến Trường 108 là người tiến hóa cấp một, hai người Tần Vũ đương nhiên đáp ứng được yêu cầu.



"Bắt đầu kiểm tra..." Con búp bê bằng kim loại có hình người trong mắt tỏa ra hồng quang bao phủ lấy Tần Tiểu Vũ, nhưng lần này lại có phát sinh ngoài ý muốn, vốn là chỉ cần mất ba giây liền đã xác nhận Tần Vũ thông qua, nhưng với Tần Tiểu Vũ đã qua gần phút đồng hồ mà vẫn chưa thấy thông báo kết quả.



"Dò xét... Dò xét... Dò xét… phát hiện có dị thường... Dò xét… phát hiện có dị thường..." Con búp bê bằng kim loại có hình người phát ra tiếng vo ve, khiến sắc mặt Tần Vũ khẽ biến, anh nắm lấy Tần Tiểu Vũ nói: "Đi thôi!"



"Hù hù!"



Không gian vặn vẹo, Tần Vũ kéo Tần Tiểu Vũ, bước ra khỏi không gian di tích, lại xuất hiện ở đầu hẻm, đám người Lưu Nham có chút sững sờ, bọn họ không ngờ Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ lại đi ra nhanh như vậy, chẳng lẽ là không đạt khảo nghiệm, nhưng dù cho thất bại cũng không thể ra khỏi đó nhanh như vậy được!



Không để ý tới ánh mắt của mọi người, Tần Vũ vội vàng nói với Tần Tiểu Vũ: "Đưa tay ra anh xem nào."



"Vâng." Tần Tiểu Vũ lo lắng vươn bàn tay nhỏ xinh trắng nõn, hình như chuyện vừa xảy ra khiến cô nhận ra rằng có điều gì đó không bình thường.



Tần Vũ ngay từ đầu đã hiểu rõ sự đặc biệt của Tần Tiểu Vũ, nhưng đến con búp bê bằng kim loại có hình người của nền văn minh Chiến Thần cũng không thể phát hiện ra sự đặc biệt của cô, điều này khiến Tần Vũ hoàn toàn bối rối, và anh lờ mờ đã nhận ra một vấn đề, rất có thể Tần Tiểu Vũ ... ... không thuộc loài người?



Điểm này... anh nhất định phải xác minh lại cho rõ ràng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận