Bá Chủ Mạt Thế

Chương 95: Đi tìm kho lương ở phía nam

Cho nên Tần Vũ vẫn luôn cảnh giác với Lý Nguy, anh liền nhắc nhở Tần Tiểu Vũ nên cẩn thận người này, Lý Nguy chắc chắn là người sẽ không từ một thủ đoạn nào để đạt được mục đích của mình.



Về phần sau khi đến Thiên Mông Thành, Lý Nguy và anh trai của ông ta sẽ có vướng mắc gì, anh cũng không rảnh mà tham gia, chỉ cần đưa Lưu Huy an toàn đến Thiên Mông Thành, liền coi như anh đã hoàn thành lời hứa với Lưu Thiết Chùy, còn tương lai thì để sau này tính, dù sao mục tiêu của Tần Vũ là trở thành một người đàn ông mạnh mẽ, anh không thể cứ mãi ở một chỗ.



Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ, Đạo Diệc và Lưu Huy đi theo sau Lâm Phong, Lâm Phong quay lại liếc nhìn Tần Vũ, anh ta cười khổ nói: "Anh Tần, tôi đúng là không nghĩ tới cuối cùng tôi lại cùng anh rời khỏi Thịnh Cảnh Thành, tôi nghĩ những người tin tưởng tôi sau khi biết tôi từ bỏ bọn họ mà rời đi sẽ hận tôi đến chết mất!"



"Anh đã có một lựa chọn sáng suốt. Tôi chỉ có thể nói như vậy." Tần Vũ vừa nói, anh không biết nên an ủi Lâm Phong như thế nào, trước đây anh muốn thuyết phục Lâm Phong cùng anh rời khỏi Thịnh Cảnh Thành, khẳng định là không được, bây giờ mặc dù Lâm Phong đã cùng nhóm Tần Vũ rời đi, nhưng cũng không ai trong hai người cảm thấy thoải mái.



Nhưng chuyện này không còn cách nào khác, Tần Vũ cho rằng ở lại chờ chết chỉ cũng chỉ là để cảm thấy dễ chịu hơn trước khi chết, đó là một hành động ngu xuẩn, ít nhất mọi người còn có thể sống sót chỉ vì cảm thấy bản thân tồi tệ thì điều đó cũng chẳng đáng là gì, vào thời điểm khác suy nghĩ sẽ khác, còn sống là còn cơ hội để sau này làm tốt hơn, còn chết chưa chắc đã là hết tội.



Lâm Phong nói với Tần Vũ: "Lần này chúng ta sẽ xuất phát từ cửa phía nam, trực tiếp rút lui khỏi Thịnh Cảnh Thành đi Thiên Mộng Thành..."



Lâm Phong giải thích sơ lược kế hoạch hành quân cho Tần Vũ, mấy trăm người cùng nhau rời đi là chuyện không thể không làm kinh động những người khác, cho nên Lý Nguy cũng đã tìm đủ lý do để rời đi, bọn họ đã nói với mọi người ở lại Thịnh Cảnh Thành, là lần hành quân này đi về phía nam Thịnh Cảnh Thành để tìm kiếm kho lương thực, rồi sau đó vận chuyển về Thịnh Cảnh Thành.



Bởi vì quân đội Thịnh Cảnh Thành cũng thường xuyên phái người đi tìm kiếm lương thực ở phạm vi lân cận Thịnh Cảnh Thành, những người khác chắc sẽ không nghi ngờ gì về điều này, không một người nào có thể nghĩ tới mấy trăm binh lính lấy Lý Nguy dẫn đầu, lại chỉ mang theo đủ lương thực trong vòng một tháng rồi chạy trối chết khỏi Thịnh Cảnh Thành.



Khi những người ở lại kịp phát hiện ra được sự tình thật sự, thì đám người Lý Nguy chắc hẳn đã đi rất xa rồi, số lương thực dự trữ còn lại sẽ không thể đủ cho bọn họ ăn, chỉ trong một thời gian ngắn lương thực sẽ cạn kiệt, sau đó dù bọn họ có muốn chạy trốn tới một địa phương khác, chưa cần tính đến sự vây công của Trùng tộc, đó tuyệt đối là một chuyện còn khó hơn lên trời, phỏng đoán số người còn sống sót sau cuộc chiến với Trùng tộc chỉ không còn lại một phần mười thậm chí còn ít hơn, mà một phần mười này sẽ là những binh sĩ còn có sức lực mà bỏ chạy, còn người dân bình thường thì…

Từ nay về sau, Thịnh Cảnh Thành sẽ trở thành thiên đường của Trùng Tộc, tên tuổi của Thịnh Cảnh Thành sẽ bị chôn vùi theo dòng lịch sử, có quá nhiều những thành phố như vậy trong tận thế..., bị thây ma, dị tộc, thú biến dị hủy diệt, cuối cùng bị mọi người lãng quên, tận thế là tàn khốc và khủng khiếp như vậy.





Sáng sớm hôm nay, tổng cộng hơn năm trăm binh lính vũ trang đầy đủ lập thành một đội ngũ tinh nhuệ tiến về phía cửa nam của doanh trại, tất cả những binh lính khác và những người dân ở lại đều dùng ánh mắt chờ mong nhìn về đội ngũ này, bọn họ hi vọng những người lính này có thể mang đầy đủ lương thực quay trở về, nhưng điều họ bọn họ không bao giờ ngờ tới là Tổng tư lệnh của họ đang ngồi trong một chiếc xe quân sự, và đã sẵn sàng dẫn dắt đội ngũ này bỏ rơi lại tất cả bọn họ, mặc cho bọn họ chiến đấu với Trùng tộc đến chết.



Lâm Phong cũng ngồi trong một xe quân sự khác, anh ta không dám nhìn thẳng vào mắt những người ở lại Thịnh Cảnh Thành này, bọn họ đều đã tin tưởng anh giao phó tính mệnh cho anh, nhưng anh lại bỏ rơi bọn họ mà không hề nói cho bọn họ biết sự thật.



Ngoài hai chiếc xe quân sự cỡ nhỏ còn có mười chiếc xe tải quân sự cỡ lớn, Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ, Đạo Diệc và Lưu Huy đều ngồi ở trên một chiếc xe tải quân sự cỡ lớn, như vậy cả nhóm người Tần Vũ đã tiết kiệm không ít sức lực vì không cần phải đi bộ, lúc rời đi, Lưu Huy cảm thấy buồn bã quay đầu lại liếc nhìn doanh trại lần cuối, khẳng định là cậu bé sẽ không còn nhìn thấy nơi này nữa.



Còn Đạo Diệc cũng thoáng trầm tư, anh biết số phận của những người bị bỏ rơi này sẽ rất bi thảm, nhưng anh không có khả năng thay đổi được gì, anh nhắm mắt lại cũng không muốn nhìn thêm nữa.



“Nếu có một ngày tôi có đủ năng lực, nhất định tôi sẽ thay đổi thế giới!” Đạo Diệc âm thầm hạ quyết tâm.



Tần Vũ cũng nhắm mắt dưỡng thần, Tần Tiểu Vũ thì dựa vào trên vai của anh nhìn thành phố tương lai sẽ thuộc về Trùng tộc này, tâm trạng của cô cũng có vẻ khá buồn, hai tháng nay cô đã vất vả sinh tồn trong đống đổ nát nơi này, nay cũng đã đến lúc rời xa nó rồi.



Trên một chiếc xe tải quân sự cỡ lớn, bầu không khí dọc đường đi rất buồn tẻ, những người lính bên cạnh nhóm người Tần Vũ không hề nói một lời nào, bọn họ chỉ cắm đầu nhìn mũi súng cũng không quan tâm đến nhóm người Tần Vũ, Tần Vũ tin rằng mỗi người lính ở đây chắc hẳn đều cảm thấy khó chịu vì phải rời đi và bỏ lại đồng đội ở lại tìm chết.



"Gừ! ... Gừ!"



Trên đường phố, một đám thây ma lao thẳng về phía đội ngũ nhanh như những con báo đốm, bọn chúng như là những kẻ đi săn lang thang trong tòa thành này, luôn khao khát máu thịt tươi ngon của con mồi.



"Bằng…Bằng!"



Thế nhưng, đội ngũ căn bản không có dừng lại, cách đám thây ma này gần nhất, những binh lính giơ súng lên, bóp cò, đầu súng bắn ra những tia lửa, đầu của những thây ma này đều đã trúng đạn và bọn chúng gục xuống mặt đất.



Đội ngũ tiếp tục đi về phía trước, những người lính này trên mặt không có lấy nửa điểm cảm xúc, trải qua hơn hai tháng tận thế tẩy lễ, bọn họ đã không còn sợ những thây ma trước mặt nữa.



Quân đội không ngừng tiến lên, dọc đường gặp phải mấy đợt thây ma khác tấn công, nhưng bọn chúng đều bị quét sạch, mỗi một binh linh trong đội ngũ năm trăm binh lính này, đều là cận vệ riêng của Lý Nguy, mỗi binh lính đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.



Ban đêm, quân đội ngừng hành quân, lúc này bọn họ vẫn còn ở trong địa phận Thịnh Cảnh Thành, nhưng chỉ đến sáng ngày mai là bọn họ đã có thể rời khỏi nơi đây.



Đội ngũ đã bắt đầu bố trí cơ sở phòng thủ xung quanh một dãy tòa nhà, chuẩn bị để toàn quân nghỉ ngơi.



Chưa tính đến ban đêm tầm nhìn sẽ bị ảnh hưởng rất lớn, trong bóng tối sẽ có nguy hiểm dình dập không thể phát hiện, quan trọng nhất là ban đêm đám thây ma sẽ trở nên rất manh động, thực lực cùng tốc độ sẽ tăng lên rất nhiều, vì vậy ban đêm là thời gian nghỉ ngơi thích hợp, mạo hiểm hành quân trong đêm tối chỉ là tìm đến cái chết, nhưng hôm nay mới là ngày đầu tiên, còn cả một chặng đường dài phía trước nên đương nhiên toàn đội ngũ đều phải giữ vững tinh thần và thể lực.



Tất cả dãy tòa nhà được chọn làm nơi nghỉ qua đêm, đều đã được quét dọn sạch sẽ, thây ma bên trong cũng đã được tiêu diệt hết, tuy trong phòng nghỉ vẫn đầy bụi bặm nhưng nghỉ tạm trong một đêm thì vẫn có thể chấp nhận, Tần Vũ và những người khác trong nhóm nghỉ ở tầng hai, vị trí vừa đẹp, có binh lính canh gác ở tầng một, cho dù gặp nguy hiểm cũng có thể nhanh chóng xuống tầng một tẩu thoát.



Trước khi đi ngủ, Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ, Lưu Huy và Đạo Diệc cùng tụ tập dùng bữa, Lý Nguy cũng đã phân phát đồ ăn cho bọn họ, nhưng cũng không đủ cho cả bốn người cùng ăn, may mà trong nhẫn không gian của Tần Vũ có đầy đủ đồ ăn dự trữ, cho dù bọn họ có tận bốn người, nhưng tiết kiệm một chút thì kiên trì trong một tháng cũng không thành vấn đề.



"Tôi luôn cảm thấy có chút bất an..." Đạo Diệc lúc này đột nhiên nhíu mày, sau đó có chút lo lắng nói.



"Tiểu đạo sĩ, anh lại nghi thần nghi quỷ gì đó?" Tần Tiểu Vũ lắc đầu.



Nhưng Tần Vũ lại trầm ngâm, Đạo Diệc tu luyện Đạo Môn điển tịch, có lẽ thật có năng lực dự đoán trước nguy hiểm, cho nên cẩn thận vẫn là hơn, anh dặn dò mọi người: “Vậy thì đêm nay chúng ta đều cẩn thận một chút, đừng ai ngủ quá say, hơn nữa Lưu Huy, buổi tối em cùng Đạo Diệc ngủ một phòng, nếu có nguy hiểm, anh sẽ lập tức chạy tới hỗ trợ."



Hai người Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ ngủ ở một phòng, Đạo Diệc và Lưu Huy ngủ ở một phòng khác, hai phòng đối diện nhau, chỉ cần phía đối diện có động tĩnh gì, Tần Vũ sẽ ngay lập tức ứng cứu.



Tuy rằng Lưu Huy chỉ là một người bình thường, bảo vệ cậu bé cũng không mang lại cho Tần Vũ bất kỳ ích lợi gì, nhưng ông nội của cậu bé đã giúp anh chế tạo ra một món vũ khí mà anh rất ưng ý, cho nên Tần Vũ quyết định sẽ hết lòng bảo vệ Lưu Huy, để có thể xứng đáng với lời hứa giữa anh và Lưu Thiết Chùy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận