Bá Chủ Mạt Thế

Chương 12: Xung đột trong ký túc xá

“Còn cần huấn luyện nữa sao?” Tần Tiểu Vũ có chút đau lòng, bình thường Tần Vũ thường xuyên huấn luyện cô, không nghĩ tới nơi này lại phải huấn luyện nữa.

Chu Công cười và nói: "Đừng lo lắng, chỉ cần rèn luyện kỹ năng chiến đấu, kỹ năng trinh sát, sinh tồn trên chiến trường, thông thạo vũ khí, v.v. sẽ khiến hai bạn trở thành một chiến binh đủ tư cách trong thời gian ngắn nhất. Những khóa huấn luyện này rất quan trọng đối với những ‘cường giả’ tiến hóa như hai người, nhưng cũng lại rất dễ dàng."

“Ồ.” Tần Tiểu Vũ gật đầu, không nhiều lời.

Chu Công nói với hai người về tình hình của căn cứ trung tâm Thiên Mông Thành, phần ngoài cùng của tường thành là khu ổ chuột, còn ở trung tâm là khu vực tổng hành dinh, bốn phương xung quanh là bốn doanh trại của cường giả tiến hóa, mỗi doanh có khoảng 800 người, và chúng ta hiện đang ở Đông Doanh (doanh trại phía đông).

Chu Công an bài ký túc xá cho hai người Tần Vũ, nói: "Vào ký túc xá đi, hai người trước tiên làm quen hoàn cảnh, ngày mai chính thức bắt đầu cuộc sống quân nhân."

Cuối cùng, Chu Công dặn: "Còn nữa, cuối cùng cũng đừng gây chuyện, rất nhiều cường giả tiến hóa ỷ vào thực lực mạnh mẽ của mình không chịu tuân theo kỷ luật, ngay từ lúc bắt đầu cũng đã không nghiêm túc."

Tần Tiểu Vũ và Tần Vũ không quan tâm đến câu nói này, họ đã nhìn thấy rất nhiều người tiến hóa, đừng nói những người tiến hóa bình thường, ngay cả những người tiến hóa cấp hai đều dễ dàng bị họ đánh bại.

Đi trên đường, Tần Tiểu Vũ cúi đầu nói: "Anh à, thật xin lỗi, nếu không phải tại em..."

“Em gái ngốc.” Tần Vũ cười vỗ vỗ đầu của Tần Tiểu Vũ “Yên tâm đi, nơi này đại khái là có một di tích thượng cổ, chỉ cần chúng ta tiến vào, liền có thể dễ dàng trị khỏi bệnh của em, có lẽ sẽ có thêm những thu hoạch lớn khác không biết chừng."

Tần Vũ không trách Tần Tiểu Vũ, không ai có thể đoán trước được tương lai sẽ như thế nào, cũng không thể đoán được cô sau khi bị tiểu tử kia cắn sẽ nhiễm bệnh Blue, càng không thể trách cô, càng đừng nói Tần Tiểu Vũ bị bệnh, Tần Vũ đau lòng muốn chết, trách cô sao được?

Trong lòng Tần Tiểu Vũ rất cảm động, cô nhớ lúc mình còn nhỏ, mỗi lần cô bị cảm, Tần Vũ đều xin nghỉ phép ở nhà chăm sóc cô cẩn thận, lúc đó Tần Vũ là người dịu dàng nhất và Tần Vũ bây giờ vẫn vậy.

Sau khi đến bên ngoài ký túc xá, Tần Tiểu Vũ bất đắc dĩ nói: "Anh, em đi báo cáo bên nữ."

“Được, cơm trưa xong anh chờ em ở ngoài.” Tần Vũ gật đầu, ký túc xá nữ và ký túc xá nam được ngăn cách.

Tần Vũ đi về phía ký túc xá, sau khi nhận quân phục, chăn mền, bàn chải đánh răng và các nhu yếu phẩm hàng ngày ở tầng dưới ký túc xá, anh đi đến một căn phòng ở tầng ba.

Cửa ký túc xá mở ra, Tần Vũ trực tiếp đi vào trong phòng, gian phòng này rất lớn, chỉ có hơn chục cái giường, trong phòng có mười một, mười hai người, bọn họ đều nhìn Tần Vũ, có chút ám muội. Trong mắt bọn họ như phát ra hàn quanh nhàn nhạt, Tần Vũ liếc bọn họ một cái, cũng không thèm để ý, đi về phía chiếc giường trống, đặt chăn bông cùng mấy thứ khác xuống.

Không bao lâu, hai cái đầu cắt ngắn hai phân đi tới, một trong đó đầu tóc nhuộm vàng nói: "Người mới, tới chào Đào sư huynh đi."

Tần Vũ không quay đầu lại: "Tôi không biết gã."

"Ha ha, thằng nhóc, mày thật kiêu ngạo. Bên ngoài mày có thể kiêu ngạo với ai, chứ nơi này ai cũng đều là cường giả tiến hóa, mày cho rằng mày còn có thể giống như bên ngoài sao? Lại đây chào hỏi anh Đào, tao sẽ bớt cho mày một phần thống khổ." Đầu cắt ngắn hai phân ngâm nga.

Còn một thanh niên lưu manh đang khoanh chân ngồi trên giường, mặc dù mặc quân phục nhưng trông điệu bộ không giống quân nhân chút nào.

Người trẻ tuổi này chính là "Đào sư huynh hay anh Đào" gã rất mạnh, là lão đại của hơn mười người trong phòng 302, dù đều là cường giả tiến hóa trong doanh trại quân đội, nơi nào có người, liền có áp bức, bất công, ma cũ bắt nạt ma mới, kết bè phái là chuyện đương nhiên, không thể thiếu được, khi Tần Vũ đến, bọn họ đương nhiên muốn cho anh một ấn tượng xấu, khiếu khích, sau đó cho anh một trận để biết ai là thủ lĩnh của cả đám.

Mà những người trong ký túc xá này cách đây không lâu cũng chỉ là những người bình thường, kỷ luật là sức mạnh quân đội, các loại ý thức gì gì đó cũng không dễ dàng bồi dưỡng ra như vậy so với quân đội Thịnh Cảnh Thành thì kém xa.

Thấy Tần Vũ không có để ý tới bọn hắn, hai tên đầu hai phân hừ lạnh một tiếng: "Xem ra mày nhất định muốn phiền toái đúng không!"

Nói xong vươn tay chụp lấy vai Tần Vũ.

"Bốp! Bốp!"

Hai tiếng bạt tai giòn giã vang lên, hai tên đầu hai phân bay ngược ra xa năm sáu mét, nặng nề đập xuống đất, bọn họ cố gắng đứng dậy, trên má mỗi người đều có một vết dấu tay đỏ tươi, khóe miệng còn có vết máu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận