Bá Chủ Mạt Thế

Chương 230: Cái chết của một thủ lĩnh

** Bạch Ngọc Sách đang có sự kiện: "Trung Thu". Bạn đọc đề cử giúp truyện Bá Chủ Mạt Thế nhé **

"Đều đi chết đi cho tao!"

Cuồng Sơn giận dữ và biến thân hoàn toàn thành người đá, hai tay giơ cao, sau đó khuỵu hai đầu gối rồi đập mạnh hai nắm đấm xuống mặt đất, mặt đất rung chuyển mãnh liệt, từng vết nứt tách mặt đất ra như hình mạng nhện, tám con quái vật biến đổi gien tiến hóa đã bị mặt đất nuốt chửng. Chiêu thức của Cuồng Sơn mạnh một cách đáng sợ!

Con quái vật đầu người sừng tê giác chân rết liên tục giết chết mấy người tiến hóa nữa, lần này nó hướng đến mục tiêu là Tần Vũ, chân rết giúp nó bò với tốc độ rất nhanh, giống như là một ánh chớp, ánh mắt của Tần Vũ cũng lóe lên ánh sắc lạnh, tuy là con quái vật này mạnh như một Thây Ma Dị Chủng nhưng trước thực lực chiến đấu của Tần Vũ, nó vẫn không đáng được xem trọng!

"Vút!"

Con quái vật cong người lại, từ trên mặt đất bật mạnh, húc sừng về phía người của Tần Vũ. Đứng trước thế tấn công của con quái vật, Tần Vũ chỉ bình tĩnh đâm thẳng một thương về phía trước, Huyết Diễm trường thương chạm vào điểm nhọn nhất trên sừng của con quái vật rồi tiếp tục đâm sâu vào đầu nó

"Tiếng khoan sâu!"

Con quái vật kêu lên thảm thiết, từ mũi thương lan ra ngọn lửa nóng bỏng, chạy dọc xuống thân của con quái vật, sau đó kích nổ tung thân thể của nó!

Theo thời gian trôi qua, không gian chiến trường do U Minh thuyền tạo ra ngập tràn trong sắc đỏ từ máu của những con quái vật biến đổi gien.

"Gào… O!"

Đây là tiếng rống của một con quái vật biến đổi gien dạng khủng long răng kiếm, nó đã cắn nuốt tám con quái vật biến đổi gien khác và tiến hóa lên cấp hai.

Nhưng mà con quái vật dạng khủng long này còn chưa kịp thể hiện sức mạnh gì, thì vô số biến dị thực vật đột nhiên xuất hiện, gắt gao quấn chặt lấy nó, như một đòn bánh tét, từ trên những này biến dị thực vật này mọc ra những cái miệng nhỏ xíu nhưng lại có răng vô cùng sắc bén, những cái miệng nhỏ này dùng sức cắn xé thân thể của con quái vật, không đến một phút, con quái vật đang sống sờ sờ bỗng bị phân thây thành muôn mảnh.

Những này biến dị thực vật chính là từ năng lực Thực Vật của Ô Mộc biến ra.

Tính đến lúc này sau tràng cảnh hỗn loạn lũ quái vật biến đổi gien không còn lại bao nhiêu. Nhưng phe nhóm những người tiến hóa cũng đã bị tổn thất nặng nề, chỉ còn lại có hơn bốn mươi người tiến hóa.

Chiến đấu đã lâu, Kim Trạch Thiên thở dốc hồng hộc, một đôi găng tay ánh sáng đã bị máu tươi từ lũ quái vật biến đổi gien nhiễm đỏ che lấp đi sắc vàng, ông ta cảm giác toàn thân đều bủn rủn vô lực.

"Thủ lĩnh Kim mau tránh!”

Tôn Bằng và Chu Cường đều hét lớn.

"Sao?" Kim Trạch Thiên thấy khó hiểu, bởi vì đột nhiên Tôn Bằng, Chu Cường lo lắng nhìn về phía ông ta hét to.

Kim Trạch Thiên quay đầu sang bên, thì nhìn thấy một nắm đấm bằng đá thật lớn đang dí sát tới mặt ông ta.

"Bành!”

Một quyền của Cuồng Sơn đánh mạnh vào đầu của Kim Trạch Thiên, Kim Trạch Thiên trúng đòn, đầu như muốn vỡ ra.

"Thủ lĩnh Kim!" Những người tiến hóa trong căn cứ đi theo nhóm của Kim Trạch Thiên thấy một màn này thì hốt hoảng vô cùng!

"Không!" “A a a!” Tôn Bằng, Chu Cường hét to sợ hãi không dám tin vào mắt mình là Kim Trạch Thiên đã bỏ mạng như vậy. Tuy ba người có cạnh tranh lẫn nhau nhưng thời gian qua vẫn có cảm tình nhất định, ba người bọn họ là những người tiến hóa đến tiểu thế giới huyết sắc này sớm nhất, và đã trải qua rất nhiều nguy hiểm sống còn mới có thể đi tới được bước này. Vậy mà hôm nay người bạn vào sinh ra tử của họ đã chết.

"Phịch!”

Thi thể không đầu của Kim Trạch Thiên đổ gục trên mặt đất.

Cuồng Sơn lạnh lùng nói: "Một tên tiến hóa cấp hai đã chết, cứ chờ đi tao sẽ giết hết bọn mày"

Thân thể bằng đá của Cuồng Sơn tỏa ra khí thế khiếp người, rất nhiều người tiến hóa nhịn không được đều bước lui về sau, bọn họ hiểu rõ bản thân không phải là đối thủ của Cuồng Sơn.

"Gào ồ!”

Trước lúc đó Địch Thiếu Phong đã sớm biến đổi hình dạng ác thú anh ta đang điên cuồng cào cắn xé quái vật biến đổi gien, máu đỏ vẩy khắp lên lớp da phủ vẩy màu đen, bỗng nhìn thấy Cuồng Sơn giết Kim Trạch Thiên với chỉ một quyền vào đầu.

"Tiểu ác quỷ tới đây!”

Cuồng Sơn khẽ nhếch mép cười và nói.

“Đ* m* m dĩ dãng dơ dáy! Thằng chó chết! Kẻ mạnh còn đi đánh lén người yếu hơn.”

Bộ móng vuốt trên tay của Địch Thiếu Phong dài ra, anh ta lao tới ra đòn trảo, chém xuống mặt của Cuồng Sơn. Cuồng Sơn cũng nhanh không kém, lách người, chộp bàn tay đá giữ lại cổ tay của Địch Thiếu Phong, làm cho đòn tấn công của Địch Thiếu Phong khó mà tiến thêm.

Đúng lúc này một biến cố khác xảy ra với Địch Thiếu Phong, khi anh ta đang muốn vùng cổ tay ra khỏi tay của Cuồng Sơn thì từ trên mặt đất mọc lên vô số dây leo quấn chặt lấy anh ta lại một cách chặt chẽ.

"Thằng ngu!”

Cuồng Sơn cười to: "Ha ha! Lúc này không giống khi trước tao đánh tay đôi với mày đâu!”

Những dây leo trói Địch Thiếu Phong là từ Ô Mộc, bây giờ là hoàn cảnh hỗn chiến, không giống như lúc còn ở căn cứ là các cuộc đấu tay đôi nữa!

Ô Mộc nói với Cuồng Sơn: "Mau giải quyết thằng ngu này đã!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận