Bá Chủ Mạt Thế

Chương 55: Đừng mơ tưởng

“Cẩu Thiên Sương... cứ như vậy chết đi?” Khổng Định Quốc không thể tin được, trong một khoảng thời gian chớp nhoáng này, hai Chiến Thần Thiên Mông Thành một tàn phế, một chết tan xác.

Trời vẫn còn đang hửng sáng, rất nhiều người xem trên quảng trường vô thức sờ trán, đã ướt đẫm nước, không biết là do sương sớm hay là do mồ hôi vì hoảng sợ mà túa ra.

Viên Cao vốn muốn chạy tới giúp đỡ, giờ sửng sốt đứng như trời trồng, không ngờ còn chưa kịp tới, bản sao Tần Vũ đã đập nát thân thể Cẩu Thiên Sương.

"Chiến Thần Cẩu Thiên Sương. . . đã bị hắn giết chết?" Có cường giả tiến hóa nuốt nước miếng, trên mặt tràn đầy vẻ không thể nào chấp nhận được, nhưng sự thật bày ra trước mắt, dù không muốn vẫn phải tiếp nhận.

Cẩu Thiên Sương thực sự đã chết, và gã cũng là Chiến Thần đầu tiên chết trong tay Tần Vũ ngày hôm nay.

Tô Nguyên và Miêu Thụy đều sững sờ, Tần Vũ dưới sự vây công của sáu Chiến Thần, vẫn có thể trở mình giết một trong sáu, điều này cực kỳ đáng sợ.

"Anh thật lợi hại!" Khuôn mặt của Linh Tâm Nhi hưng phấn đỏ bừng, ánh mắt tràn đầy hâm mộ nhìn Tần Vũ, cô không nghĩ tới còn có người có thể mạnh mẽ như vậy, cô bỗng nhớ tới không lâu trước, vì bảo vệ cô, cha mẹ cô đã bị tang thi giết chết ăn thịt, cô có chút buồn bã, nếu như lúc đó cô có một phần mười thực lực của Tần Vũ, cô đã có thể thay đổi vận mệnh của họ.

Tần Tiểu Vũ cũng vô cùng hưng phấn, thực lực của Tần Vũ khiến cô tự hào, cô biết Tần Vũ đột nhiên vì cô mà bầy thủ đoạn lợi hại như vậy trên quảng trường, làm chấn động cả Thiên Mông Thành, trong lòng cô đã cảm động đến cực điểm, cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới.

Mà bản sao Tần Vũ lạnh lùng nhìn Lý Hồng Minh: "Vẫn là câu nói kia, lập tức xin lỗi, để tôi tiến vào bảo khố của Thiên Mông Thành tùy ý lựa chọn bảo vật, ngoài ra phải dẫn tôi đi vào thăm dò di tích thượng cổ, chỉ cần ông đáp ứng, tôi có thể dừng lại ngay bây giờ."

Sắc mặt Lý Hồng Minh đỏ bừng, cắn chặt răng, không nói gì.

Ánh mắt Tần Vũ hiện lên vẻ lạnh lùng: "Ông muốn chứng kiến toàn bộ Chiến Thần Thiên Mông Thành đều bị giết sao? Cho dù có thể bồi dưỡng tân Chiến Thần, tôi cũng sẽ đồng loạt giết sạch bọn họ, nếu như quân đội bảo vệ Thiên Mông Thành không đủ lực lượng đối phó với thây ma và dị thú xuất hiện trong lúc này, sợ sẽ là phiền toái không nhỏ đâu?"

Thật vậy, nếu tất cả mười Chiến Thần đều chết, đừng nói đến những hậu quả khác, chỉ riêng những cái chết đó đã là một đòn giáng mạnh vào niềm tin, niềm tự hào của những người lính và những cường giả tiến hóa phục vụ cho quân đội bảo vệ Thiên Mông Thành.

Trong Tận thế, thế giới ban đầu đã bị hủy diệt và mọi người đều có nguy cơ tử vong bất cứ lúc nào, dưới tình huống như vậy, mọi người đều cần có niềm tin vào một chỗ dựa mạnh mẽ để tồn tại.

Giống như ở Thiên Mông Thành, vai trò của mười Chiến Thần không chỉ được sử dụng để đối phó với những con thây ma và dị thú mạnh mẽ, sự tồn tại của chính họ là để mọi người giao phó niềm tin, trong mắt mọi người, họ là anh hùng, là chiến thần bất khả chiến bại, nhờ có những Chiến Thần sẽ có không có quái vật nào có thể đe dọa sự an toàn của mọi người ở Thiên Mông Thành.

Dưới sự cường điệu có chủ ý của quản lý cao tầng của Thiên Mông Thành, mười Chiến Thần đã trở thành biểu tượng cho sức mạnh của quân đội, nếu mười Chiến Thần bị thương vong nặng nề, tinh thần của hầu hết mọi người trong Thiên Mông Thành sẽ sụp đổ, điều này chắc chắn sẽ là đả kích mang tính hủy diệt.

Bây giờ chắc chắn Lý Hồng Minh, Khổng Định Quốc và Triệu Hưng Thụy đều có mong muốn giảng hòa những xung đột với Tần Vũ, nhưng họ lại không có cách nào nói ra mong muốn đó.

Tần Vũ đã giết hơn sáu trăm cường giả tiến hóa, đánh tàn phế Chiến Thần Giang Hồng, giết Chiến Thần Cẩu Thiên Sương, uy hiếp ba vị thủ lĩnh Thiên Mông Thành đều phải tạ lỗi với Tần Vũ, trước mặt nhiều người như vậy, để những người địa vị cao như bọn họ chủ động xin lỗi, theo cách cưỡng ép, quả thực so với giết bọn họ còn khó chịu hơn.

Hơn nữa, bọn họ cúi đầu cũng đồng nghĩa với việc toàn bộ Thiên Mông Thành đều cúi đầu, tin rằng tất cả mọi người sẽ không thể tiếp nhận kết quả này.

Lý Hồng Minh chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ đối mặt với lựa chọn như vậy, bởi vì bầu không khí khó chịu này, nên trán của Lý Hồng Minh đã nổi đầy trán gân xanh, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ: "Không bao giờ! Ngươi đừng mơ tưởng."

Mà Khổng Định Quốc thậm chí còn hét lên: "Giết hắn, giết hắn cho ta, ai có thể giết hắn, Khổng Định Quốc, ta thề rằng sẽ dùng mọi nguồn lực để bồi dưỡng huấn luyện người đó!"

Khổng Định Quốc biết rằng trong số rất nhiều người có mặt ở quảng trường này, ông ta có mối hận thù lớn nhất với Tần Vũ, và rất khó để hòa hợp, ông ta chỉ có thể cổ động, khuyến khích mọi người giết Tần Vũ.

Trong lòng Khổng Định Quốc đã thầm mắng đứa con Khổng Như Long cả ngàn lần, trêu chọc ai không trêu, lại trêu vào sát tinh như Tần Vũ, chẳng phải là tìm chết sao?

"Lên!"

Thấy thái độ kiên quyết của Khổng Định Quốc, Tần Vũ không nói lời nào, ra lệnh cho bản sao xông lên giết chết Phan Văn Bân, điều này khiến Phan Văn Bân trông rất hoảng sợ và gã có ý định bỏ chạy, nhưng gã biết rằng khi đã trở thành Chiến thần, sinh tử đã không thuộc về quyết định của bản thân, nếu gã dám quay đầu chạy trốn, Tần Vũ chưa cần giết gã, thiết bị cấy vào cơ thể gã sẽ nổ tung, gã ngay lập tức phải chết.

Cũng may lúc này Tống Tinh cùng Viên Cao đứng ở trước mặt gã, Viên Cao trầm giọng nói: "Đây chẳng qua giống như phân thân của Tần Vũ, ba người chúng ta hợp lực nhất định có thể đánh bại nó!"

"Đúng, nó cũng chỉ là một phân thân, Viên Cao và tôi ở phía trước, còn Phan Văn Bân, anh hãy dùng Niệm Lực của mình để kiềm chế nó và hỗ trợ chúng tôi ở phía sau." Sắc mặt của Tống Tinh đầy vẻ ngưng trọng, nước da càng thêm nếp uốn, xù xì như vỏ gỗ, y như biến thành một cái cây đại thụ.

"Được!" Phan Văn Bân cũng biết, lúc này chỉ có tử chiến, gã chỉ có thể hy vọng ‘phân thân’ không mạnh bằng chính Tần Vũ, hoặc là có giới hạn thời gian, nếu có thể cầm chân phân thân của Tần Vũ, đến khi Đổng Khinh Viêm kết thúc trận chiến bên chỗ Tần Vũ là tốt nhất.

"Ầm!"

Viên Cao đã dẫn đầu, xông tới chiến đấu với bản sao Tần Vũ.

Ở một chỗ khác, thân thể của Tần Vũ như dã thú lao thẳng về phía Đổng Khinh Viêm, trên người anh bao phủ một tầng sương mù màu trắng đục, những con chim lửa kia vừa chạm vào màn sương trắng, bèn giống như đốm lửa tiến vào trong môi trường chân không, ngay lập tức tắt ngóm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận