Bá Chủ Mạt Thế

Chương 140: Bản năng của Lý Tiêu

Cung ánh sáng được Vương Tuyết sử dụng tương đối thuần thục có lực sát thương cao đáng kinh ngạc, chỉ bằng một mũi tên ánh sáng mà đã giết chết rất nhiều con mèo biến dị, nhưng trên thực tế, chỉ một mũi tên như vậy thôi đã tiêu hao năng lượng gien của cô nhiều đến mức không tả xiết, cô cần tạm nghỉ để có thể bắn ra một mũi tên ánh sáng tiếp theo.



Thủ pháp sử dụng năng lực Trường Trọng Lực của Lục Phong cũng không hề kém cạnh Vương Tuyết về độ thuần thục, anh giải phóng một trường trọng lực cực mạnh bao quanh cả nhóm người Vương Văn, chỉ cần những con mèo biến dị bước vào trong phạm vi trường trọng lực này, chúng sẽ bị trọng lực áp chế và tốc độ của chúng sẽ bị giảm đi rất nhiều, thậm chí với những con mèo biến dị có thể chất quá thấp, khi lọt vào trong trường trọng lực này thì bọn chúng sẽ cử động giống như nhân vật trong những thước phim quay chậm ‘slow motion’, riêng Vương Văn được Lục Phong dùng năng lực của mình giảm tối đa trọng lực của thân thể, tốc độ của Vương Văn tăng cao, anh đấm nhanh như gió, đôi cánh tay vàng ròng phát huy tác dụng tăng cường lực lượng của năng lực Hoàng Kim Hóa, cứ một đấm là đoạt một mạng, liên tiếp giết chết toàn bộ số mèo biến dị lao vào trong trường trọng lực của Lục Phong, sau đó anh bèn xông tiếp ra bên ngoài trường trọng lực mà tả xung hữu đột. Vừa di chuyển Vương Văn vừa tung nắm đấm, hết đấm móc trái lại móc phải, đấm thẳng hai tay, rồi đấm thẳng từng tay, lúc đấm móc lên, lúc lại đấm vòng từ trên trời xuống, tốc độ ra chiêu cực nhanh, nhưng Lục Phong vẫn luôn luôn theo kịp dùng năng lực Trường Trọng Lực gia tăng trọng lực lên những mục tiêu mà Vương Văn công kích. Hai người phối hợp cực kỳ nhịp nhàng vừa công vừa thủ, nếu không có một con quái vật có thực lực chiến đấu thật mạnh phá vỡ thế thủ của bọn họ, rất có thể đội nhóm của Vương Văn sẽ làm thịt hết cả đàn mèo biến dị này.

Trong trận chiến giữa nhóm của Vương Văn và đàn mèo biến dị còn sót một người thiếu niên…

Mã Tùng đang cầm một con dao phay mà tay run bần bật, khuôn mặt tái nhợt. Thực sự mà nói chiến đấu trực diện là việc mà cậu thiếu niên này hoàn toàn bó tay, năng lực Dò Lực cản trở cậu ta rất nhiều, nếu chỉ đứng một góc và được bảo vệ để thoải mái sử dụng năng lực thì cậu ta có thể phát hiện ra những con mèo biến dị ẩn nấp định đánh lén các thành viên trong đội cũng như phát hiện ra nhưng con mèo biến dị có thực lực vượt trội để cảnh báo cho đồng đội. Nhưng ngay lúc này đây thời điểm cả nhóm đang bận bịu chiến đấu không ai có thể phân tâm bảo vệ cậu ta cả. Nếu Mã Tùng vẫn sử dụng Dò Lực, đôi mắt của cậu ta không thể nhìn bình thường mà chỉ thấy mờ mờ các đám mây, rất khó để né tránh phòng thủ hay công kích chính xác mục tiêu. Dùng năng lực rồi ngưng rồi lại dùng, thì vô cùng bất tiện và mất thời gian, đứng từ xa còn được, chứ cứ bật tắt Dò Lực trên đôi mắt như đèn nháy, thi thoảng lại phải ngừng lại vài giây thì sớm muộn cũng cậu ta cũng bỏ mạng. Là một người tiến hóa có thể chất vượt xa người bình thường, Mã Tùng bỏ hẳn năng lực Dò Lực, trong trận chiến này cậu ta bước lại gần Lý Tiêu và hỗ trợ anh ta chém giết một ít mèo biến dị lại gần hai người. Sau khi vừa chém nhiều nhát dao phay giết chết một con mèo biến dị, cậu ta đang thở hổn hển, khuôn mặt tái nhợt nay đã trắng bệch, tưởng chừng như cắt không ra nổi một giọt máu.



“Anh, chúng ta đi xuống hỗ trợ đi.” Tần Tiểu Vũ ở trên tầng mái khách sạn nhìn thấy Mã Tùng như vậy, cô nhẹ nhàng hỏi Tần Vũ.



Không chỉ có Mã Tùng không ổn, Vương Văn và những người còn lại nhìn qua thì như đang chặn đứng thế công của đàn mèo biến dị này, nhưng trên thực tế, họ đã sớm vận dụng toàn bộ sức mạnh của bản thân ngay từ khi bắt đầu cuộc chiến, với việc tiêu hao nhiều năng lượng gien liên tục như vậy, họ không thể cầm cự được quá lâu.



"Chưa đến lúc, cứ đợi đã." Tần Vũ nói, Tần Tiểu Vũ chỉ đành trơ mắt nhìn xuống chiến trường phía dưới bãi đất trống.



"Bực thật!"



Vương Văn tung một năm đấm vào một con mèo biến dị, nhưng con mèo biến dị này rất tinh ranh, nên nó đã nhanh nhẹn bẻ ngoặt hướng di chuyển và tránh thoát khỏi nắm đấm vàng kim của Vương Văn. Sau đó nó lấy đà nhảy vồ tới và cắn mạnh vào cổ tay trái của anh.



Vương Văn giận dữ gầm lên một tiếng, cánh tay trái màu vàng kim của anh càng sáng rực lên màu vàng kim óng ánh, anh ấy đang dồn năng lượng gien vào cánh tay trái, và tất nhiên nhát cắn mạnh của con mèo biến dị đã khiến cho chính nó rụng hết răng, trở thành một con mèo móm.



"Bụp!" Ngay khi đó, nắm đấm tay phải của Vương Văn đã đấm lủng bụng của con mèo móm.



Năng lực Hoàng Kim Hóa của Vương Văn không tồi, không chỉ có thể biến đổi các bộ phận trên cơ thể thành vàng ròng, độ cứng rắn không giống kim loại vàng bình thường mà còn cứng rắn hơn cả thép, mặt khác còn có thể tăng cường lực lượng lên nhiều lần. Cụ thể với Vương Văn là tăng gấp bốn lần lực lượng của cánh tay. Bù lại những ưu điểm đó, năng lực của anh có hai khuyết điểm rất lớn, một là năng lượng gien tiêu hao cực nhiều lúc tăng cường lực lượng, hai là năng lực Hoàng Kim Hóa rất khó có thể biến đổi toàn thân cho dù là người tiến hóa đạt cấp độ tiến hóa cao hơn, vì vậy điểm yếu phòng ngự rõ ràng sẽ là các bộ phận thân thể không được Hoàng Kim Hóa. Nếu con mèo móm vừa rồi cắn vào các vị trí hiểm yếu khác trên cơ thể của Vương Văn rất có thể kết quả đã khác.



Lục Phong cũng nhìn thấy tình huống chiến đấu vừa rồi của Vương Văn, nhưng sau một thời gian dài sử dụng năng lực Trường Trọng Lực, năng lượng gien của anh đa tiêu hao rõ rệt, bây giờ anh chỉ có thể tự sử dụng năng lực Trường Trọng Lực cho chính bản thân mình mà thôi. Lúc này trường trọng lực phạm vi nhỏ lại chỉ bao quanh thân thể của Lục Phong khoảng một mét và giảm trọng lực thân thể của anh đi một nửa, nhờ vậy cùng với thể chất của người tiến hóa, Lục Phong vẫn có sức chiến đấu nhất định. Khi tình huống Vương Văn đấm lủng bụng con mèo móm thì cũng là thời điểm Lục Phong vừa rút cái rìu sau lưng ra, rồi chẻ một con mèo biến dị khác làm đôi như bổ củi.



"Vụt!"



Vương Tuyết đứng trên cành cây, vừa định bắn một mũi tên ánh sáng đang lên sẵn dây cung thì một bóng đen lao nhanh về phía cô, Vương Tuyết giật mình, lập tức quay người bắn luôn mũi tên đó về phía bóng đen.



“Vù!”



Tuy nhiên, ngoài ý muốn, bóng đen đã vẽ một vòng cung trên không trung, tránh thoát mũi tên ánh sáng của Vương Tuyết, mũi tên ánh sáng đó bắn thẳng vào khoảng không tạo thành một vệt sáng dài.



"Thôi xong!"



Vương Tuyết ý thức được có gì đó không đúng, cảm thấy phía mắt trái có một luồng sáng sắc lạnh xuyên tới, vội vàng giơ trường cung ánh sáng lên che mặt.



"Xoẹt!"



Máu đỏ tươi bắn ra, móng vuốt mèo sắc nhọn không trảo vào trường cung mà trảo thẳng lên cánh tay của cô, xé rách một mảng máu thịt trên cánh tay, Vương Tuyết đau đớn rên rỉ.



Đây là một con mèo mun nhỏ bị biến dị, nó chỉ lớn bằng hai lòng bàn tay, nhưng nó lại có thể bay lượn trên không trung như một con chim, Vương Tuyết nén đau, lập tức nâng cây trường cung ánh sáng rực rỡ trong tay lên cao và đập mạnh xuống đầu của nó.



"Meo!"



Con mèo mun biến dị kêu lên một tiếng, bị trường cung ánh sáng của Vương Tuyết đập mạnh vào đầu, nó lập tức lảo đảo rồi từ độ cao hơn bốn mét trên không trung rơi thẳng xuống, thân thể của nó đập mạnh vào mặt đất, xương toàn thân gãy vụn không còn đứng dậy nổi nữa.



Vương Tuyết nhìn lại vết thương trên cánh tay của mình, một mảng máu thịt trên cánh tay đã bị xé toạc ra, gần như nhìn thấy xương cánh tay trắng hếu, điều đáng sợ hơn là có một cảm giác ngứa ran, tê dại dần dần từ vết thương lan ra khắp toàn thân, cô nghiến răng và kéo dây cung ngưng tụ tên ánh sáng, nhưng những mũi tên tiếp theo mà cô bắn ra không còn chính xác, chúng yếu ớt và chậm chạp thua xa lúc trước khi cô bị thương.



Về phần nhóm người Vương Văn ở bãi đất trống, Vương Văn ra hiệu lệnh cho cả đội lùi dần về sau, dựa lưng vào bức tường bên ngoài của khách sạn để hạn chế sự tập kích đánh lén của đàn mèo biến dị từ phía sau, thế nhưng bọn họ vẫn đang dần rơi vào tình trạng nguy hiểm cận kề sinh tử.



"Vù!"



Người đá khổng lồ đang dùng một chân giẫm chết một con mèo biến dị, nó còn chưa kịp làm thêm động tác gì thì một bóng đen khổng lồ đã lao về phía nó, đó là một con mèo biến dị to lớn toàn thân có ánh kim như được bao phủ bởi một lớp da màu xám kim loại nhàn nhạt, nó rất lớn, kích thước không thua gì một con voi trưởng thành.



"Binh!"



Con mèo biến dị đó vươn chân trước đập mạnh vào đầu người đá khổng lồ, cái đầu bằng đá hoa cương của người đá khổng lồ trực tiếp bị đập nát thành từng mảnh đá vụn, phần thân thể còn lại đổ gục trên mặt đất, từ từ hóa thành một vũng bùn trộn lẫn đá sỏi.



“Đù má. . . Nhìn tao làm cái đéo gì?” Lý Tiêu buồn bực đến phát khóc, khuôn mặt của anh ta đột nhiên cứng đờ lại, nụ cười đã tắt đằng sau nước mắt, con mèo ánh kim biến dị kia hướng đôi mắt to như hai cái đèn pha màu xanh lục soi thẳng vào anh ta, làm cho Lý Tiêu ngập tràn sợ hãi và ớn lạnh toàn thân.



"Biến đi!" Vương Văn cảm giác được Lý Tiêu gặp phải nguy cơ, lập tức nhảy tới, đứng xen ngang vào giữa Lý Tiêu và con mèo ánh kim biến dị, anh thủ thế vận sức, rồi bỗng nhiên từ đứng thẳng chuyển sang chạy lao tới trước mặt con mèo biến dị đó chỉ còn cách khoảng một mét, kết thúc di chuyển bằng thế đinh tấn, thân hình hơi nghiêng, một đôi cánh tay vàng ròng như hai cái sừng trâu xoay dọc một trên một dưới đánh thẳng về con mèo ánh kim biến dị, hai nắm đấm vàng kim toàn lực đánh mạnh vào hai điểm mũi và cằm trên cái đầu to như đầu voi của nó. Miêu tả thì dài nhưng thực tế chuỗi hành động diễn ra chỉ trong vòng vài giây đồng hồ.



"Binh bong!"



Tuy nhiên, ánh kim trên cơ thể của con mèo biến dị này trở nên đậm nét và sáng bóng. Cơ thể của nó cứng như thép, hai nắm đấm vàng kim của Vương Văn đánh vào mũi và cằm của nó, nhưng chỉ phát ra âm thanh kim loại va chạm, nó còn chẳng thèm né tránh và cũng chẳng hề bị suy chuyển một chút nào.



"Nó... nó có màu đen..." Mã Tùng lắp bắp nói. Khi vừa nhìn thấy con mèo ánh kim biến dị to lớn này, cậu ta lập tức sử dụng năng lực Dò Lực để thử kiểm tra thực lực của nó. Bởi vì Mã Tùng nghi ngờ hình dáng của con mèo ánh kim biến dị to lớn này trong cặp mắt của cậu khi đã kích hoạt Dò Lực hẳn phải là một đám mây màu đen, nếu thực sự là mây màu đen có nghĩa là thực lực đội nhóm của cậu ta không thể đánh bại được nó. Và thật là đen kết quả kiểm tra là đen thật!



“Vù! Bốp! Meo meo!”



Vương Văn chỉ cảm thấy như một cơn cuồng phong nhanh mạnh ập đến, anh còn chẳng kịp né tránh thì trên má truyền đến một từng cơn đau nhói, cả người bay ngược lên không trung gần chỗ Lý Tiêu, đập mạnh vào tường rồi rơi xuống đất, đầu óc của Vương Văn ong ong choáng váng, anh thậm chí không thể gượng dậy nổi, đầu của anh đau đớn như muốn vỡ tung ra. Cơn cuồng phong đó chính là con mèo ánh kim biến dị to lớn, nó vừa lao tới hung dữ tát mạnh một cái vào mặt Vương Văn, làm cho anh ta mất đi sức chiến đấu chỉ với một đòn duy nhất, sau đó nó lại nhảy lùi lại sau, vung vẩy cái đuôi dài hơn gần hai mét nhìn giống như một cây roi thép đang đung đưa, dường như nó khá hài lòng về đòn công kích vừa rồi của bản thân, nó bèn kêu lên một tiếng đắc ý như muốn thị uy với con mồi là Vương Văn, “Này thì thích làm màu này!”





"Chíu… Bùm! ... Bùm! Bùm!"



Liên tiếp là năm mũi tên ánh sáng bắn thẳng vào đỉnh đầu của con mèo ánh kim biến dị to lớn, đó chỉ có thể là tuyệt chiêu bắn tên liên hoàn của Vương Tuyết từ trường cung ánh sáng trên ngọn cây cách đó một đoạn, đây là cực hạn và là toàn bộ sức lực cuối cùng của Vương Tuyết, cô đã nén chịu cơn đau ở cánh tay và sự tê dại ngứa ran toàn thân, để tung ra tuyệt chiêu này. Sau khi mũi tên ánh sáng cuối cùng được bắn ra khỏi trường cung ánh sáng, Vương Tuyết mệt quá hoa mắt suýt rơi khỏi ngọn cây và cây trường cung ánh sáng trong tay của cô cũng đã tiêu biến hoàn toàn.



Ánh sáng trắng rực rỡ chiếu sáng cả một vùng, những mũi tên ánh sáng phát nổ bắn ra các tia sáng trắng, như phun mưa ánh sáng chói lóa mắt. Sau khi ánh sáng trắng từ từ tan đi, không gian lại tối trở lại chỉ còn ánh sáng trăng treo trên cao và con mèo ánh kim biến dị chẳng hề hấn gì!

Giống như lúc trước đối phó với đòn tấn công của Vương Văn, ánh kim loại màu xám bao phủ trên cơ thể của nó trở nên đậm nét hơn, sáng bóng hơn, hết chỉ vậy thôi, nó còn không thèm nhúc nhích, vẫn vung vẩy cái đuôi dài như roi thép, “meo!” một tiếng khinh thường.



Năng lực của con mèo ánh kim biến dị này cũng vô cùng quen thuộc đó là Thép Luyện, cùng với kích thước khổng lồ, da dày, thịt béo, và mức độ tiến hóa không thấp, nó đã trở nên bất khả xâm phạm! Đao thương bất nhập! Ngay tuyệt chiêu bắn tên ánh sáng liên hoàn của Vương Tuyết cũng không thể làm tổn thương được nó dù chỉ một chút.



Con mèo ánh kim biến dị thậm chí không thèm nhìn lại phía kẻ địch đã bắn lén nó, từ đầu đến giờ nó vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Tiêu. Lúc này đây, anh ta đã quá run rẩy vì sợ hãi, ngồi bệt xuống đất và dựa lưng vào tường. Không để anh ta phải đợi lâu, con mèo ánh kim biến dị vồ tới cắn anh ta.



"Không... đừng mà!" Lý Tiêu sợ tới mức nước đái đã són ra đũng quần, thời khắc sinh tử bản năng của anh ta đã chiến thắng lý trí, không giống như những người tiến hóa mạnh mẽ khác vào lúc nguy hiểm kích phát tiềm năng chiến đấu, bản năng của Lý Tiêu là nhanh chóng vứt bỏ tôn nghiêm và tự trọng. Hét toáng lên và đái ra quần!



"Vùn vụt!"



Đột nhiên, đồng tử của con mèo ánh kim biến dị to lớn co rút lại, và nó cảm thấy một luồng khí nóng bỏng đầy nguy hiểm từ trên trời giáng xuống thân thể của nó!



Con mèo ánh kim biến dị to lớn vừa kịp ngẩng đầu lên, bèn nhìn thấy một trường thương màu đen như một con rắn lao xuống từ trên trời, rất nhanh toàn thân trường thương màu đen đó được bao bọc bởi ngọn lửa màu hoa oải hương tràn ngập khí tức hủy diệt!



Con mèo ánh kim biến dị chợt rùng mình, nó cảm ứng được khí tức cực kỳ nguy hiểm đang đe dọa tính mạng của nó, nó hiểu rằng, cho dù nó dùng toàn bộ năng lượng gien trong cơ thể để kích hoạt năng lực Thép Luyện phòng ngự, cũng không thể đỡ được một kích này!



Con mèo ánh kim biến dị rất muốn né tránh ngay lập tức, nhưng nó bèn cảm thấy trước mắt mơ hồ, trường thương với ngọn lửa màu hoa oải hương bao phủ như một con rắn tím lao xuống quá nhanh rút ngắn một khoảng cách thật lớn, cứ như là đang dịch chuyển từng bước từng bước một trong không gian vậy, không còn nhìn thấy đường di chuyển của trường thương. Thực ra cũng có gì đâu chỉ là Tần Vũ ném mạnh Huyết Diễm trường thương từ trên tầng mái khách sạn cắm thẳng xuống đầu con mèo ánh kim biến dị với tốc độ cực kỳ nhanh, hai mắt của nó không nhìn thấy kịp mà thôi!



Con mèo ánh kim biến dị còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, vì sao mũi thương chỉ vừa nhìn thấy nay lại ở ngay trước mặt của nó, tích tắc sau đó, nó chẳng kịp nghĩ gì thêm nữa đừng nói đến cử động, trán của nó nhói đau, trường thương màu tím xuyên thẳng qua lớp da dày và xương sọ cứng rắn, cắm sâu vào đầu của nó.



"Uỳnh!" “Rầm!”



Một giây sau có một tiếng chấn động vang trời do trường thương màu tím phát nổ, cái đầu mèo to như đầu voi đã bị nổ tung thành tro bụi, xác mèo không đầu đổ ‘ầm ầm!’ xuống đất, máu xanh chảy lênh láng, sau tiếng nổ đó còn có một tiếng động mạnh khác, đó là tiếng động phát ra từ động tác tiếp đất của Tần Vũ. Anh vừa từ trên tầng mái của khách sạn nhảy xuống mặt đất. Bụi đất mù mịt xung quanh tán đi hiện ra một thân ảnh lạnh lùng và nghiêm nghị của Tần Vũ đang đứng sừng sững chắn trước mặt Lý Tiêu!

Tần Vũ từ từ bước lại gần chỗ cái xác của con mèo biến dị cầm lên Huyết Diễm Trường Thương trước những ánh mắt kinh ngạc của đàn mèo biến dị và những người trong nhóm Vương Văn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận