Bá Chủ Mạt Thế

Chương 143: Biến dị thực vật

(Mong mọi người ủng hộ dịch giả, đề cử np giúp cho một bộ truyện hay được dịch nhanh hơn và không bị drop. Xin cám ơn!)



Tần Vũ quan sát thật kỹ thì thấy con quái vật này đích thực là một biến dị thực vật hình dạng giống như một bông hoa mà Vương Văn đã miêu tả. Những biến dị thực vật sỡ hữu trí tuệ lại có hình dạng bông hoa ở kiếp trước của Tần Vũ thường được gọi là biến dị hoa thú hay gọi tắt là Hoa Thú.



Bao phủ toàn thân của biến dị thực vật này là một màu xanh của ngọc lục bảo, phần đầu là một bông hoa màu đỏ nhạt, trên bông hoa đó có hai con mắt to tròn màu đen láy, ngay dưới mắt là một cái miệng lớn đầy những chiếc răng nhỏ xíu, khiến bộ dạng nó trông rất kỳ quái.



Trên phần thân mảnh khảnh của nó mọc ra những dây leo và lá nhỏ giống như con rắn màu xanh lục, dưới phần rễ mọc ra những chiếc rễ rậm rạp rồi bó lại với nhau thành hình như bàn chân. Cái miệng lớn thỉnh thoảng nhếch mép nhe răng cười cười, có một vẻ rất tự mãn, lúc này nhóm Tần Vũ đang cách nó khoảng bốn mươi mét, ở khoảng cách này nó tự tin không có người nào có thể ngăn cản nó.



"Quả nhiên... là nó có năng lực Không Gian thuộc hệ Thời Không!" Ánh mắt Tần Vũ lóe lên, khi vừa rồi không gian vặn vẹo, con Hoa Thú từ trong đó bước ra, quả nhiên gặp phải một con Hoa Thú có năng lực thuộc hệ Thời Không (thời gian và không gian).



"Mau giết nó!" Vương Văn và Vương Tuyết kích động, phẫn nộ xông về phía bên nó, trong mắt của họ tràn đầy sự thù hận, và bọn họ muốn phanh thây xé xác con Hoa Thú này thành từng mảnh vụn.



"Chiếp chiếp!"



Con Hoa Thú liếc mắt nhìn khinh thường, nó há to cái miệng lớn sau đó hút mạnh, không khí xung quanh miệng của nó tạo thành lốc xoáy, thu toàn bộ những khối năng lượng tiến hóa trên mặt đất vào trong miệng.



"Chiếp chiếp!"



Con Hoa Thú không vội rời đi, nó nhìn về phía nhóm Tần Vũ rồi lại nhìn mấy người Vương Văn, dường như nó đang suy nghĩ gì đó, nó thè ra một chiếc lưỡi dài màu đỏ tươi từ trong miệng và làm mặt quỷ trêu tức bọn họ, sau đó nó vẫy vẫy một cái dây leo màu xanh như một con rắn lục, rồi vung mạnh dây leo đó một phát về phía trước, như một phép thuật màu nhiệm, đột nhiên phía trước mặt của nó xuất hiện một vết rách không gian vặn vẹo, nhìn sâu vào trong đó là những mảng đen kịt như màn đêm lốm đốm ánh sao, nếu đưa mắt nhìn vào sẽ mãi không thấy điểm cuối.



"Quả nhiên là năng lực Không Gian quý hiếm! Đẳng cấp năng lực Không Gian cũng không hề thấp!" Tần Vũ nhìn chăm chú vào vết rách không gian mà con Hoa Thú vừa tạo ra, trong lòng của anh rất kích động, kiếp trước anh đã từng được nghe nói qua năng lực Không Gian hệ Thời Không, nhưng chưa bao giờ được tận mắt nhìn thấy. Thật ấn tượng! Càng kích động và hưng phấn hơn là hiện tại anh và Tần Tiểu Vũ đã có đủ bản lĩnh để có thể bắt được, nghiên cứu và khống chế nó.



---

Năng lực thuộc hệ Thời Không không chỉ quý hiếm mà còn cực kỳ mạnh mẽ! Những năng lực thuộc hệ Thời Không đều không thể chống lại! Có thể bỏ qua rất nhiều yếu tố khác trong chiến đấu, lại vô cùng khó lường, không đối thủ nào có thể bắt kịp nhịp độ chiến đấu của người tiến hóa sở hữu năng lực thuộc hệ Thời Không. Chưa cần đạt đến cấp năng lực quá cao hay là những tác dụng đỉnh cấp, chỉ cần có xíu tác dụng liên quan đến hệ Thời Không là người tiến hóa đã có sức chiến đấu rất cường đại.

Theo lời kể lại ở kiếp trước và trong số tài liệu ghi chép, Tần Vũ biết được hai người tiến hóa một đỉnh cấp năng lực Không Gian và một hạ cấp năng lực Không Gian đều rất mạnh. Người tiến hóa có năng lực Không Gian đỉnh cấp bá đạo đến mức không thể tưởng tượng, phòng thủ có thể bọc quanh thân những hố không gian hình dạng như những chiếc mâm lớn, mọi công kích dù mạnh mẽ hay yếu ớt bị chặn lại và hút vào hố không gian đó đều biến mất không một dấu vết, di chuyển thì có thể tạo hầm không gian dưới chân rồi mở lối ra ở một vị trí khác, thoắt ẩn thoắt hiện phối hợp với tấn công hay phòng thủ đều hiệu quả. Hai tuyệt chiêu công kích của người đó có thể nói là đã đạt đến mức truyền thuyết ‘nhát chém không gian’ và ‘mũi khoan không gian’. Một gần một xa, với ‘nhát chém không gian’ mọi tổn thương mà nó gây ra đều vĩnh viễn không thể phục hồi, nói đơn giản là phần thân thể của đối thủ bị chém trúng chẳng biết là đã lạc trôi đến vũ trụ nào nữa. ‘Mũi khoan không gian’ lại càng kinh khủng hơn nó giống như ‘hố đen vũ trụ’ hình mũi khoan được phóng về phía trước, hút tất cả những gì xung quanh vào nó với lực hấp dẫn cực kỳ khủng khiếp, chưa tính đến đặc tính làm biến dạng thời gian và không gian những nơi mà nó tiếp xúc tạo ra vô vàn hiện tượng kỳ dị như làm chậm, giãn nở, co rút thời gian và không gian… lực vặn xoắn bẻ cong cực mạnh nghiền nát mọi thứ mà nó đi qua. Không ai biết tên thực sự của người tiến hóa đó, đang ở đâu còn sống hay đã chết, có người nói rằng người đó đã qua một dị thế giới khác, thực hư thế nào không ai rõ!

Người tiến hóa còn lại với năng lực Không Gian hạ cấp đương nhiên không thể bá đạo như người tiến hóa có năng lực Không Gian đỉnh cấp, người này không có các kỹ năng mạnh mẽ như vậy, cũng không thể tạo ra không gian như đường hầm hay hố không gian hình mâm, nhưng lại có cách sử dụng lại khá thú vị. Người này khá giống với Tần Vũ cũng dùng kỹ năng lên vũ khí nhưng không thiên về cận chiến mà thiên về công kích tầm trung. Vũ khí của người này là một bộ châm bằng ‘kim loại hiếm’ dài khoảng gang tay. Nếu như cổ đại là tẩm độc vào mũi châm để tăng thêm sát thương thì người này bao quanh mũi châm bằng những dải màu đen từ năng lực Không Gian của mình, khả năng gây tổn thương giống với ‘nhát chém không gian’ là vĩnh viễn và không thể kháng cự, mũi châm xuyên thấu mọi loại vật chất. Đối thủ không né tránh được thì chắc chắn sẽ trọng thương, thậm chí là chết!

---



Đây là lần đầu tiên Tần Tiểu Vũ nhìn thấy một con thú biến dị dạng thực vật, cô tò mò quan sát con Hoa Thú.



Biến dị thực vật quả nhiên rất hiếm, trong đó có một số biến dị thực vật không có trí tuệ nhưng cũng rất quý hiếm, ví dụ như có một loại biến dị thực vật tên là Sinh Mệnh Quả, nó có thể sản sinh ra một loại quả tràn đầy khí tức sinh mệnh, có thể chữa lành vết thương, cho dù là người tiến hóa đứt lìa tay chân khi ăn quả này vào cũng có thể khôi phục lại trong thời gian ngắn.



Con Hoa Thú này trí tuệ không thấp lại có năng lực Không Gian đỉnh cấp so với Sinh Mệnh Quả về độ quý giá thì không hề thua kém!



“Chiếp chiếp!”

Con Hoa Thú như đang cười khúc khích, nó đã bước một chân vào vết rách không gian, nhưng nụ cười trên miệng của nó dần dần đông cứng lại, nó đã phát hiện ra có gì đó không đúng, hai người thanh niên một nam một nữ kia vẫn đang nhìn nó đầy soi mói và không hề bối rối, nam thanh niên kia còn thản nhiên không chậm không vội từ trong chiếc nhẫn không gian đeo trên tay, lấy ra một khẩu súng lục.

Tần Tiểu Vũ lao nhanh về phía con Hoa Thú.



Hoa Thú đột nhiên giật mình, trong nháy mắt nó thanh tỉnh lại, trước mặt nó nào có vết rách không gian nào. Vừa rồi nó chỉ ngây người đứng tại chỗ, cơ bản còn không kích hoạt năng lực Không Gian của bản thân!



Hiển nhiên, con Hoa Thú đã bị trúng độc Mê Huyễn của Tần Vũ, nó đã rơi vào ảo giác, cho rằng chính mình vừa bước một chân vào vết rách không gian chuẩn bị rời đi, thật ra nó không hề động đậy còn chẳng cười tiếng nào.



Độc Mê Huyễn của Tần Vũ có thể bao phủ bán kính hai mươi mét xung quanh thân thể, chỉ cần kẻ địch tiến vào phạm vi này thì đều có thể bị Tần Vũ hạ độc mà quỷ không hay thần không biết, khoảng cách giữa Tần Vũ và con Hoa Thú là khoảng bốn mươi mét. Lẽ ra nó không thể bị trúng độc mới đúng, nhưng đối thủ của nó là một kẻ có bản lĩnh chưa lúc nào ngơi đề phòng sự xuất hiện của nó



Ngay từ đầu Tần Vũ đã chọn vị trí chỉ cách khách sạn không đến hai mươi mét để đặt những khối năng lượng tiến hóa làm mồi nhử, Tần Vũ đã để bản sao của mình ở lại khách sạn và tập trung canh chừng những khối năng lượng tiến hóa đó. Chỉ đơn giản vậy thôi, bất cứ kẻ nào đến gần có ý đồ với những khối năng lượng tiến hóa đó, bản sao của Tần Vũ có thể sử dụng năng lực Độc để hạ độc kẻ đó hệt như Tần Vũ vậy, con Hoa Thú đã lựa chọn thời điểm xuất hiện rất tốt, nhưng nó vẫn sập bẫy trong bẫy và trúng độc Mê Huyễn. Tần Vũ đã có cơ hội đến gần với chiến thắng!



Khẩu súng lục trong tay Tần Vũ đã nhắm ngay vào con yêu hoa và bóp cò!



Khẩu súng lục này của Tần Vũ là từ trong kho vũ khí của Liên minh Đại Sơn khi trước, tuy nhiên Tần Vũ chưa từng sử dụng vì thực lực của anh đã may mắn tăng trưởng rất nhanh trong thời kỳ đầu tận thế, anh đấm tay còn hiệu quả hơn dùng súng lục, nhưng bây giờ khẩu súng lục này lại sẽ hữu ích để đối phó với con Hoa Thú, anh sợ mình không khống chế được lực sát thương lỡ tay sai lầm giết chết nó. Thì quá đáng tiếc!



"Bằng chíu!"



Kỹ năng sử dụng súng của Tần Vũ chỉ là cấp B. Tuy rằng ở khoảng cách trăm mét không đạt được độ chính xác 100%, nhưng khoảng cách vài chục mét vẫn có thể dễ dàng bắn trúng con Hoa Thú, trong màn đêm tĩnh mịch có thể nghe rõ một tiếng súng lớn vang đi rất xa. Từng nghe Vương Văn thuật lại là nó chạy rất nhanh, Tần Vũ không thể để cho nó có cơ hội chạy thoát.



“Chi..ếp”



Con Hoa Thú kêu lên một tiếng, một chân rễ của nó đã tóe ra máu xanh, khiến nó vừa mới thanh tỉnh thì đã lảo đảo, nó muốn lập tức chạy trốn, vừa mới cất bước chân thì thiếu chút nữa ngã lăn quay ra đất.



Lúc này, Tần Tiểu Vũ đã tới phía sau nó, cô vươn một tay ôm chặt chiếc cổ mảnh khảnh của nó và ghì chặt.



"Chiếp chiếp!"



Con Hoa Thú đột nhiên sợ hãi đến nỗi bông hoa đỏ trên người nó đã nhạt nay lại càng nhợt nhạt hơn, nó đủ thông minh để hiểu số phận của nó nếu rơi vào trong tay của nhân loại thì sẽ thế nào, nó điên cuồng giãy giụa, nhưng với thể chất gấp mười bảy lần người bình thường, lại không giỏi chiến đấu làm sao nó có thể thoát khỏi sự kìm kẹp của Tần Tiểu Vũ?



Trong cơn điên cuồng, con Hoa Thú bộc phát toàn bộ năng lượng gien kích hoạt năng lực Không Gian, trước mặt của nó xuất hiện một khe nứt không gian lớn hơn nhiều vết rách không gian mà nó từng tưởng tượng trong lúc ảo giác, nó cố hết sức chui đầu vào trong khe nứt không gian, nhưng phần cổ của nó bị Tần Tiểu Vũ gắt gao ghì chặt lại, nó không nhúc nhích nổi.



"Anh, em bắt được nó rồi, tới đây giúp em một tay nào!" Tần Tiểu Vũ hét to.



Con Hoa Thú vùng vẫy giẫy giụa quá điên cuồng đến nỗi Tần Tiểu Vũ không thể sử dụng năng lực Khống Hồn Nguyền Rủa khi đang bận giữ nó lại.



“Được, anh tới đây!”

“Bùm!”

Tần Vũ cất súng lục vào trong nhân không gian, dưới bàn chân của anh bọc lửa tím rồi phát nổ. Anh nhảy vọt một phát đã gần đến chỗ Tần Tiểu Vũ.



Nhóm người Vương Văn đều ngạc nhiên sửng sốt, họ không ngờ rằng một sinh vật kỳ dị là con Hoa Thú vốn có thể đến và đi không một dấu vết, lại dễ dàng bị hai người Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ bắt lại chỉ với một phát súng lục, bắt còn dễ hơn bắt gà con nữa!



Tần Vũ đi tới trước mặt của con Hoa Thú, hai tay của anh siết chặt cổ nó, con Hoa Thú vẫn đang giãy giụa, nó vung vẩy mấy sợi dây leo, quất mạnh vào cánh tay của Tần Vũ, nhưng không làm Tần Vũ bị thương một chút nào, tuy vậy vẫn để lại trên cánh tay của Tần Vũ mấy vết đỏ lừ, khiến cho Tần Vũ hơi cau mày, anh lạnh lùng nói: "Mày có đứng im không, tao giết luôn giờ, ngoan tao tha mạng cho!"



Con Hoa Thú vừa vươn dài dây leo giơ lên định đánh về má của Tần Vũ thì bỗng nhiên khựng lại giữa không trung, nó bị lời cảnh cáo lạnh lùng của Tần Vũ làm cho sợ hãi, nó có trí tuệ nên nó ham sống sợ chết.



Ánh mắt sắc lạnh của Tần Vũ thả lỏng, càng nhìn con quái vật này lâu anh càng hưng phấn, một biến dị thực vật có trí tuệ lại còn sở hữu năng lực Không Gian!



Thấy con Hoa Thú không còn giãy giụa điên cuồng, hay sợ hãi nữa, nó đã bình tĩnh lại, Tần Tiểu Vũ buông tay ra, cô vừa định cắn ngón tay nhỏ máu sử dụng Khống Hồn Nguyền Rủa thì lại có chuyện ngoài ý muốn xảy đến.



Con Hoa Thú lắc đầu ngao ngán, nó biết là nó lại bị lừa, xem ra hai người thanh niên này vốn cũng không muốn giết nó, nhưng không giết thì cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, nó biết nhân loại vốn thù ghét nó, người ta chỉ muốn chơi đùa, lợi dụng hay nghiên cứu nó để thỏa mãn trí tò mò mà thôi.



Chuyện ngoài ý muốn xen ngang, chính là có một tia sáng khó giải thích từ đôi mắt đen láy của con Hoa Thú lóe lên. Vốn trước mặt con Hoa Thú là một khe nứt không gian cao hơn hai mét rộng hơn mét, nếu nó có thể chui vào trong đó thì đã trốn thoát, nhưng bị Tần Vũ siết chặt lấy cổ, nó không thể thoát được. Ai cũng nghĩ là nó đã cam chịu số phận nhưng không, sau khi tia sáng từ đôi mắt của nó vừa lóe lên không lâu thì…



"Chuyện gì xảy ra vậy?" Đột nhiên Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ cả kinh, hai người cảm thấy có một luồng hấp lực cực mạnh từ trong khe nứt không gian truyền đến như đang muốn nuốt chửng cả hai.



"Không tốt rồi! Em mau chạy đi!" Tần Vũ hơi sửng sốt một chút, lập tức kịp thời phản ứng lại… nhưng đã quá muộn.



“Chiếp chiếp!” Từ trong vết nứt không gian lực hút càng ngày càng mạnh, con Hoa Thú phát ra tiếng kêu quái dị, dường như lực lượng kỳ dị trong vết nứt không gian đang hưởng ứng nó, đột ngột lực hút lại mạnh lên gấp nhiều lần nữa, mạnh đến mức hai người họ không cách nào phản kháng lại, bốn chân không tự chủ được nhấc lên rời khỏi mặt đất, Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ bị hút mạnh vào sâu trong khe nứt không gian cùng con Hoa Thú.



“Rẹt… rẹt … rẹt rẹt!”



Một ánh sáng lóe lên, Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ cùng con Hoa Thú đã hoàn toàn biến mất trong khe nứt không gian, không còn thấy bóng, khe nứt không gian vặn vẹo tạo ra thanh âm rợn người, nó càng lúc càng lớn, đã cao đến ba mét cao rộng gần hai mét, và vẫn không ngừng to lớn hơn.



"Chạy mau! Nhanh nào!" Sắc mặt của Vương Văn đại biến, vội vàng gồng sức hét rất to, thức tỉnh Vương Tuyết và những người khác trong nhóm còn đang thẫn thờ. Sau đó cả nhóm Vương Văn nhanh chóng vào trong khách sạn gọi mọi người dậy, rồi tất cả cùng bỏ chạy về phía xa rời khỏi khách sạn, bọn họ chạy ra xa khoảng cách mấy trăm mét mới dừng lại, ngoái đầu nhìn về khe nứt không gian khổng lồ với nỗi kinh hoàng tột độ.



Mã Tùng lẩm bẩm: "Hai người họ... sẽ biến mất hoàn toàn giống như những người khác sao?"



“Xì xì.. Hô hô hô!”

“Rầm rầm! Rầm rầm!”

Con Hỏa Giáp Trùng Vương thét gào một tiếng, nó nhìn thấy Tần Tiểu Vũ bị hút vào khe nứt không gian, không chút nghĩ ngợi hay sợ hãi, nó chạy rất nhanh rung chuyển cả mặt đất và lao thẳng vào khe nứt không gian.



"Vụt!"



Thân thể to lớn của Tiểu Hỏa biến mất hoàn toàn trong khe nứt không gian, đội nhóm Vương Văn đưa mắt nhìn nhau, không biết nói ra sao với cảm xúc trong lòng.



Chỉ có Mã Tùng lên tiếng tự trách: "Anh Vương, đáng lý ra chúng ta không nên giấu giếm, nên sớm nói cho họ biết sự thật..."



"Chuyện đã rồi... em cũng không thể trách anh được, ai có thể nghĩ ra được mọi chuyện lại trùng hợp như vậy!” Vương Văn có hơi xấu hổ nói.



Thật ra ngay từ đầu Vương Văn đã không nói hết sự thật với Tần Vũ về việc tại sao có quá nhiều cư dân ở thị trấn Hồng Phong biến mất không một vết tích, Vương Văn nói với Tần Vũ là do con quái vật hình bông hoa, nhưng thực tế không phải vậy. Anh tỏ ra hồ hởi, thân thiện và thành thật, là có ý đồ muốn lợi dụng sức mạnh của Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ giúp anh báo thù.



Nguyên nhân thực sự khiến nhiều cư dân ở thị trấn Hồng Phong mất tích, là do rất nhiều khe nứt không gian đột nhiên xuất hiện giống như khe nứt không gian vừa rồi, chúng sẽ ngày càng lớn, nuốt chửng hết mọi sinh vật và mọi thứ xung quanh, đến bây giờ những cư dân bị nuốt chửng vẫn chưa từng xuất hiện trở lại.



Điều trùng hợp mà Vương Văn không ngờ tới đó là khe nứt không gian mà con Hoa Thú tạo ra cũng có lực hút mạnh mẽ và khả năng phát triển không ngừng giống những khe nứt không gian tự nhiên xuất hiện kia… Nhóm Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ và Tiểu Hỏa, người thì chủ động lại gần, kẻ thì tự chui đầu vào khe nứt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận