Bá Chủ Mạt Thế

Chương 207: Phá kén

<< Đã sang tháng mới rồi, chúc mọi người gặp nhiều may mắn thuận lợi trong cuộc sống, nếu có ‘nguyệt phiếu’ xin giúp dịch giả đề cử bộ truyện ‘Bá Chủ Mạt Thế’ để lấy thêm động lực dịch truyện>>

Nhìn từ bên ngoài, hoàn toàn không thể nhìn thấy thân thể của Tiểu Hắc, chỉ có những dây leo biến dị lập lòe đốm xanh lục, đang không ngừng vặn vẹo, chúng đã bọc Tiểu Hắc thành một cái kén lớn, không chỉ vậy, còn có nhiều người cây khổng lồ đang lao về phía bên này, với ý định tấn công bồi thêm vào bọc kén Tiểu Hắc.





Ô Mộc ngạo nghễ đứng ở trên cành cây: "Chúng tao là chủng tộc hoàn mỹ nhất thế giới, là Bất Tử tộc, vĩnh hằng bất hủ, là thần của vạn tộc, bọn mày có thể trở thành thức ăn của tao, thì phải biết vinh hạnh mới đúng!"



Lúc này, Tiểu Hắc đã hoàn toàn bị bao bọc trong một cái kén lớn, dường như không thể vùng vẫy, trên khuôn mặt cá mập của Ô Mộc nở một nụ cười toe toét, nhưng nó cảm giác có điều kỳ lạ khi phát hiện ra rằng hiện tại khuôn mặt của Bạch Tiểu Na lại không có một chút sợ hãi nào. Khi nãy còn hơi biến sắc, nhưng giờ khuôn mặt của Bạch Tiểu Na lại lộ ra vẻ chờ mong.



"Thần ư? Đầu óc của mày có bệnh, sinh ra chưa được bao lâu, trưởng thành còn chưa phát dục mà cũng dám tự xưng là thần sao?" Một thanh âm lạnh lùng từ trong bọc kén tạo thành từ rất nhiều biến dị thực vật truyền ra, khiến sắc mặt của Ô Mộc khẽ biến.



"Hừ! Vậy thì sao? Mày đã thua rồi!" Ô Mộc sau đó cười lạnh, xung quanh Tiểu Hắc có rất nhiều biến dị thực vật đang không ngừng hấp thu, Tiểu Hắc sẽ kiệt sức mà chết.



“Rác rưởi thì vẫn chỉ là rác rưởi, chỉ làm Hắc gia gia thêm phiền một chút mà thôi, giết làm sao được gia gia đây!" Tiểu Hắc tự hào nói: "Làm mất đi tọa kỵ của Hắc gia gia, thì đành phải cho cháu trai chứng kiến thêm về bản lĩnh của Hắc gia gia vậy!"



"Uỳnh!"



Lời vừa dứt, một uy áp không gì sánh được dường như sôi trào, cái bọc kén từ biến dị thực vật bao quanh Tiểu Hắc giống như quả bóng bay bị thổi căng lên, giống như Tiểu Hắc đã sắp thoát khỏi vây khốn.



Vẻ mặt của Ô Mộc tràn đầy ngạc nhiên, nó tức giận hét lên: "Đánh nó cho ta!"



Đám người cây xung quanh bọc kén điên cuồng tấn công. Nhưng căn bản không có gì có thể cản lại, toàn bộ biến dị thực vật xung quanh nổ văng ra, Tiểu Hắc đã như một ngọn núi lửa phun trào!



"Bùm!"



Một tiếng nổ vang lên thật lớn, vô số biến dị thực vật bị thổi bay lên trời, người cây gãy vụn vỡ nát, trong đám vụn nát, có một bóng đen kịt phóng lên trời.



“Quái vật gì nữa đây?” Lúc này nhìn rõ ràng bộ dạng của Tiểu Hắc, Ô Mộc có chút kinh sợ.



Lúc này, Tiểu Hắc đã hoàn toàn thay đổi, không còn Hắc Cốt Long Mã, không còn áo choàng dài màu tím, không còn Cốt Khiên, nhưng bộ xương của Tiểu Hắc càng rắn chắc hơn, phình to ra, gồ lên tràn đầy lực lượng, khói đen lượn lờ bám lấy thân xương hình thành nên cơ thịt, ngay cả đầu lâu cũng đã có khuôn mặt, giống hệt như một con người, đang bay lơ lửng trong không trung, sau lưng là một đôi cánh dơi khổng lồ màu đen, trong tay vẫn là thanh Cự Cốt Trọng Kiếm. Hai mắt của Tiểu Hắc nhìn xuống dưới, dáng vẻ ngạo nghễ như một Quỷ thần.

"Nữa đây, nữa đây cái gì, cháu trai ngu ngốc đội mũ xanh xấu xí quái dị vừa cười sảng khoái lắm mà, sao giờ thấy Hắc gia gia uy phong lẫm liệt quá nên sợ à?" Tiểu Hắc cười điên cuồng, cực kỳ kiêu ngạo, "Còn dám tự nhận là Bất Tử tộc? Coi mình là thần sao? Hắc gia gia dùng một tay cũng bóp chết cả đám!"



Mặc dù có chút sợ hãi trước sự thay đổi của Tiểu Hắc, nhưng Ô Mộc vẫn bị lấn át bởi sự tức giận trước những lời nói sỉ nhục của Tiểu Hắc, nó tức giận muốn bốc khói lên đầu: "Mày tự nhìn lại mày xem, đen ngỏm đen ngòm có tư cách gì mà nói tao, mày nghĩ mày đẹp lắm sao? Trông mày chỉ như lũ chuột bọ vừa bò ra khỏi cống rãnh!"



Bạch Tiểu Na có chút không nói nên lời trước màn đối thoại này, cô từ lâu đã phát hiện ra Tiểu Hắc không chỉ có thực lực mạnh mẽ trong chiến đấu, mà còn cực kỳ có trí tuệ, nó biết kéo thù hận về mình để giúp cô an toàn hơn, bản lĩnh miệng lưỡi cũng thuộc hạng nhất lưu, mỗi lần đánh nhau cho dù phải kịch chiến, cô cũng chỉ cần đứng bên lề xem chiến đấu.



"Dám sỉ nhục tao, mày phải trả giá!" Đôi mắt của Ô Mộc lóe lên một tia hồng quang nhàn nhạt, nó ấn một bàn tay đè lên thân cây đại thụ mà nó đang đứng, khiến cây đại thụ gầm lên một tiếng. Như thể cây đại thụ đã sống lại.



"Ầm ầm!"



Toàn bộ không gian tối đen rung chuyển, bốn tay hai chân mọc ra từ thân cây đại thụ cao hơn mười hai mét cao bằng một tòa nhà bốn tầng, mắt tai mũi miệng cũng đã lộ rõ, trên mỗi tay cầm một loại vũ khí, có giáo, có roi, có kiếm, có đao, hình thể giống như một vị cổ thần được hồi sinh từ xa xưa.





"Hừ, người cây này cũng thật lớn. Cạc cạc! Không biết đánh đấm có ra gì hay không!" Tiếu Hắc hơi kinh ngạc, sau đó cười quái dị, khí đen lưu chuyển cuồn cuộn, hai cánh dơi khổng lồ sau lưng khuấy động vỗ cánh, nó như biến thành một tia sét và bắn về phía người cây khổng lồ nơi Ô Mộc đang đứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận