Bá Chủ Mạt Thế

Chương 110: Ta muốn làm Đại ca

Tần Tiểu Vũ nhìn thấy Tần Vũ dứt khoát giết chết người đàn ông trung niên, cô cũng không cảm thấy có gì không ổn, ngược lại còn phẫn nộ nói: "Tên này miệng đầy mùi thịt người, gần đây nhất định là ăn rất nhiều thịt người."

Riêng việc gã chủ động công kích muốn giết Tần Vũ đã đủ lý do để Tần Vũ giết chết gã rồi, không tính đến việc gã còn ăn thịt người, gã còn dám yêu cầu Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ phải cùng về với mình, nếu không đồng ý thì sẵn sàng dùng vũ lực, rõ ràng đã thể hiện ra ý đồ xấu, cộng lại tất cả các yếu tố, chắc chắn Tần Vũ sẽ không khoan dung trong việc giết gã.

Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ không để ý tới người đàn ông trung niên nằm trên tuyết, tiếp tục đi về một hướng.

Tần Tiểu Vũ kỳ lạ nói: "Gã ta đang nói đến Vương nào vậy? Nghe qua lời của gã giống như thủ lĩnh của một tổ chức giáo phái."

Tần Vũ lắc đầu nói: "Không biết, nhưng nhất định là thủ lĩnh của một căn cứ sống sót nào đó."

Bây giờ trong Tận thế, có đủ thể loại người, ít nhất từ gã đàn ông trung niên ăn thịt người vừa rồi có thể thấy những kẻ trong căn cứ đó đều không phải là người tốt, nhưng Tần Vũ cũng không có hứng thú đi đến căn cứ đó để thực thi công lý hão huyền.

Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ rời đi không bao lâu, có năm người đến chỗ người đàn ông trung niên vừa rồi, nhìn thấy thi thể của gã vùi trong tuyết trắng, một người dáng người cao gầy, sau khi kiểm tra xong thi thể, y có chút kinh ngạc nói: "Đại Lưu bị đối phương dùng một chiêu hạ gục, xem ra ngay cả sức phản kháng cũng không có."

Một gã có ánh mắt nham hiểm nói: "Đại Lưu thực lực không yếu, gã có thể chất tiến hóa đã đạt đến gấp mười sáu lần người bình thường, có thể giết gã sạch sẽ như vậy nhất định là người tiến hóa cấp hai."

"Là người tiến hóa trong căn cứ khác ở vùng này, hay là người tiến hóa từ nơi khác đến?" Người có vóc dáng cao gầy hỏi.

Gã đàn ông có ánh mắt nham hiểm lắc đầu, trong mắt lóe lên hung quang: "Mặc kệ là ai, dám giết người của chúng ta đều phải đền mạng, hiện tại cứ mang thi thể Đại Lưu về trước đi, ở căn cứ có người chuyên truy tung, miễn là mang về thi thể sẽ có cách tìm ra kẻ sát nhân."

Một người trong nhóm đến cõng xác Đại Lưu trên lưng và cả nhóm người nhanh chóng biến mất trong tuyết.

Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ bước dạo ở trong tuyết, đối với chuyện vừa mới rồi, bọn họ chưa từng để ở trong lòng, loại người không có mắt này, bọn họ đã giết không ít.

Tần Tiểu Vũ đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, vừa dứt ý nghĩ, Hoa thú trên ngón tay của cô có chút bất mãn vì bị đánh thức khi đang nghỉ ngơi, nó há miệng, không gian trước mặt Tần Tiểu Vũ vặn vẹo, một sinh vật to lớn bỗng xuất hiện ở trước mặt hai người Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ.

Nó có đôi cánh màu đỏ thẫm và hình dáng to lớn, to hơn cả một chiếc xe tăng, chính là Hỏa Giáp Trùng Vương đã lâu không xuất hiện.

"Hô hô!"

Tiểu Hỏa vừa xuất hiện liền dùng sức dụi đầu vào tay Tần Tiểu Vũ, vẻ mặt vô cùng ủy khuất.

Tần Tiểu Vũ áy náy nói: "Thực xin lỗi, vừa qua không cho ngươi ra ngoài hóng gió."

Khi hai người Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ đến Thiên Mông Thành, bọn họ đã không thể để Tiểu Hỏa ra ngoài, nó quá to lớn và dễ thu hút sự chú ý, cả khoảng thời gian đó nó đã luôn ở trong không gian thứ nguyên của Hoa thú, và điều quan trọng nhất là Tần Tiểu Vũ đã bị nhiễm bệnh Blue do virus đột biến, Tiểu Hỏa vẫn đang uống máu của Tần Tiểu Vũ, để duy trì sự sống, cô không dám cho Tiểu Hỏa ra ngoài tiêu tốn năng lượng sẽ phải ăn bù để nạp lại, như vậy Tiểu Hỏa sẽ gặp rắc rối nếu nó cũng nhiễm bệnh Blue từ máu của cô.

Trong khoảng thời gian qua, Tiểu Hỏa phải dựa vào Tinh hỏa còn sót lại do Tần Vũ thu thập được để sinh tồn, nhưng nó mỗi bữa đều đói khát, tình huống vô cùng thê thảm.

Tần Tiểu Vũ mỉm cười với Olek trong cánh tay của Tần Vũ: "Tiểu Hồng ra ngoài gặp gỡ Đại ca Tiểu Hỏa đi. Tiểu Hỏa là sủng vật đầu tiên của ta đó, ta đặt cho ngươi tên có chữ Tiểu là từ Tiểu Hỏa không phải do ngươi bé xíu vậy đâu, ngươi nên biết ơn Tiểu Hỏa đi!"

Olek đột nhiên tức giận nói: "Ta tại sao ta phải gọi nó là Đại ca, ta muốn làm Đại ca!"

“Xì!” Hỏa Giáp Vương phi thường đắc ý với danh xưng Đại Ca này, nó ngúc ngoắc cái đầu to.

Tần Vũ nhìn thấy cảnh này liền cười thầm, phát hiện trí tuệ của Hỏa Giáp Trùng Vương càng ngày càng cao, không thể không nói năng lực Khống Hồn Nguyền Rủa của Tần Tiểu Vũ là phi thường thần kỳ.

Khi này Tần Tiểu Vũ rạch một đường nhỏ trên cổ tay của mình, sau đó nhỏ máu của cô lên trán của Tiểu Hỏa, để Tiểu Hỏa phải chịu giam cầm trong đói khát lâu như vậy, Tần Tiểu Vũ thấy áy náy nên quyết định để cho Tiểu Hoả có một bữa ăn tạm coi là đầy đủ.

“Máu của chủ nhân thơm quá…” Olek không ngừng nuốt nước miếng.

Tần Vũ liếc mắt nhìn cánh tay của mình: "Ngươi nên quên ý nghĩ đó đi."

Tiểu Hỏa sở dĩ hút máu của Tần Tiểu Vũ, là bởi vì nó đã rời khỏi đàn trùng tộc, không có thức ăn, nếu nó muốn sống sót thì buộc phải dùng máu của Tần Tiểu Vũ, nếu không phải vì lý do như vậy Tần Vũ cũng sẽ không để Tần Tiểu Vũ cho nó ăn máu của cô. Còn về phần Olek này chẳng khác gì là ma cà rồng, cho dù có cho nó bao nhiêu máu cũng không đủ, Tần Vũ sẽ không để nó hút máu của Tần Tiểu Vũ.

Những giọt máu toát ra ánh sáng mơ màng nhỏ xuống trán của Tiểu Hỏa, trên trán nó xuất hiện một ấn ký kỳ lạ, toàn bộ máu tươi lung linh chậm rãi thấm vào trán nó, khi những giọt máu đó được Tiểu Hỏa hấp thụ hoàn toàn, một chuyện khá sốc đã xảy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận