Bá Chủ Mạt Thế

Chương 209: Một chiêu là đủ

<<Chào các bạn! Thời gian qua, chúng mình bận đi mót lúa cố làm ấm bụng, trong khi mới chỉ bắt đầu vào năm mới, nên đã trễ mất mấy hôm nay . Nhóm dịch xin dịch bù lại số chương bị chậm. Cám ơn mọi người đã tiếp tục theo dõi bộ truyện “Bá Chủ Mạt Thế”. Bộ truyện hiện đang thiếu kinh phí dịch, mong mọi người có thể đề cử bằng nguyệt phiếu hoặc giới thiệu thêm bạn đọc, để nhóm dịch có thể tiếp tục mang đến một giá trị tinh thần giúp mọi người giảm bớt căng thẳng và lo âu trong cuộc sống.>>

Cuộc chiến nảy lửa trong căn cứ vẫn đang diễn ra, nhưng lúc này mọi người đều đang ở trong tình thế nóng nảy, căng thẳng và có vẻ như chiến thắng sẽ sớm được phân định.

---



"Keng keng… leng keng!"



Trận chiến giữa Tần Vũ và Minh Linh diễn ra với tốc độ vô cùng nhanh với tinh thần ác liệt, sau khi Minh Linh liên tục tấn công Tần Vũ, nó chẳng những không bị hao tổn sức lực mà ngược lại càng ngày càng hung mãnh.



Minh Linh phóng thích huyết vụ (sương mù màu đỏ như máu) bao khắp người, huyết vụ lan nhanh bao trùm cả khu vực xung quanh, tầm nhìn của Tần Vũ bị huyết vụ ảnh hưởng rất nhiều, sương mù màu máu còn có tác dụng công kích tinh thần, khiến lòng người mê muội, phát ra từng đợt tiếng ma hú quỷ kêu trong đầu, như xa như gần, lúc trầm lúc bổng.



Minh Linh đương nhiên hoàn toàn không bị huyết vụ ảnh hưởng, lại dường như có thể dịch chuyển tức thời trong phạm vi của huyết vụ, vừa xuất hiện công kích trước mặt Tần Vũ, lúc sau đã đánh lén sau lưng của Tần Vũ, lúc trên không bổ loan đao xuống, lúc lại từ dưới mặt đất chém quét lên. Tần Vũ dù có vòng cổ Tà Nhãn, thì anh vẫn phải phản kháng vô cùng mệt mỏi.



Tần Vũ muốn ra khỏi huyết vụ để hạn chế lại công kích hung mãnh của Minh Linh, nhưng anh phát hiện huyết vụ này lấy Minh Linh làm trung tâm, có thể di chuyển được, chỉ cần Minh Linh theo sát Tần Vũ, Tần Vũ cũng sẽ không thoát ra được khỏi phạm vi của huyết vụ.



"Ha ha? Cảm thấy không chịu nổi nữa rồi sao?" Minh Linh cười to, dường như không có dấu hiệu tổn hao thể lực, hết đao này tới đao khác chém tới, liên miên không dứt, Tần Vũ dần dần đã có chút mệt mỏi, tốc độ đón đỡ công kích so với lúc đầu đã chậm hơn một chút.



"Oành!"



Thanh đại loan đao trong tay của Minh Linh lại sáng ngời màu máu, cùng lúc đó, bốn con Quỷ Tướng đột nhiên từ trong sương mù màu máu hiện ra, bao vây lấy Tần Vũ. Kỳ lạ là từ trên mũi đao trong tay của Minh Linh hình như đang có những giọt máu tươi chảy xuôi xuống.



"Một chiêu này là đủ để giải quyết được ngươi!"



Giọng điệu của Minh Linh có chút khàn khàn, vào lúc này, hai luồng ý chí ma quái dường như lóe lên từ trong đôi mắt của nó, được ẩn giấu bởi một chiếc áo choàng đen, và thanh đại loan đao sáng ngời màu máu chém xuống với sức mạnh vô tận.



"Binh bang bang binh!"



Tần Vũ phản ứng không chậm, mũi thương đưa tới trước người của bốn tên Quỷ Tướng. Huyết Diễm trường thương vả vào mặt hai tên, gạt chân hai tên còn lại, đánh ngã bọn chúng. Nhưng bản thân anh cũng lâm vào thế hiểm, không còn đủ thời gian kịp tránh né một chiêu của Minh Linh, thanh đại loan đao đã chém sát về phía anh!





"Ầm!"

“Đinh đinh… đinh đinh!”



Ngọn lửa màu tím cuộn lên, quanh quẩn quanh trường thương, hai tay của Tần Vũ tụ lực như vận chưởng, hai cổ tay xoay mạnh thân của trường thương, mũi thương điểm chính xác lên lưỡi đao mỏng như cánh ve, như một mũi khoan vào sắt thép phát ra những âm thanh va chạm bén nhọn, đỡ lấy thanh đại loan đao sáng ngời màu máu của Minh Linh chém tới. Một cỗ lực lượng đáng sợ đè ép lên đầu mũi thương, nếu Huyết Diễm trường thương không phải là một bảo vật cấp DD, nhất định đã bị lực lượng kia ép cho đứt gãy!



Nhưng dù có thể đón đỡ được công kích, thì mặt đất dưới chân của Tần Vũ cũng đã sụp xuống một mảng lớn, hai lòng bàn tay của anh đã bị lực phản chấn khi ra chiêu đón đỡ bằng Huyết Diễm trường thương làm cho rách nát và chảy máu, Minh Linh toàn lực công kích, Tần Vũ lại bị bốn tên Quỷ Tướng trì hoãn, không kịp vận dụng phòng thủ toàn lực. Ở trạng thái này, anh chỉ có thể bị động phòng ngự, đương nhiên không thể chiếm được ưu thế, lực dồn ép từ thanh đại loan đao cộng với lực phản chấn khi ra chiêu đón đỡ, đã khiến máu tươi của Tần Vũ chảy đầm đìa từ hai lòng bàn tay xuống làm ướt đẫm ống tay áo.



Không chỉ như vậy, những giọt máu tươi từ trên mũi đao của Minh Linh nhỏ xuống ngọn lửa màu tím trên mũi thương của Tần Vũ, khiến ngọn lửa màu tím trên mũi thương đột nhiên mờ nhạt đi, nhiệt lượng tỏa ra suy yếu, máu tươi chảy dọc theo thân thương, đến vị trí nơi hai tay của Tần Vũ đang khống chế cán thương, thì hợp lại kéo dài ra, ngoe nguẩy ngóc đầu lên như hai con giun đỏ tươi, và định bám lên tay của Tần Vũ.



Khuôn mặt ẩn dưới lớp áo choàng đen của Minh Linh khẽ mỉm cười: "Ngươi thua, chịu chết đi."



Nhưng mà, trên khuôn mặt của Tần Vũ lại hiện lên một nét cổ quái: "Mày mới thua, mới là kẻ phải chết!"





Minh Linh chợt giật mình, nó nhận thấy một bóng đen đang xông vào trong huyết vụ, bóng đen này là một thanh niên mặc áo đen giống hệt Tần Vũ!



“Phân thân sao!” Minh Linh muốn lách người tránh đi, lại đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng một lúc, mặc dù chỉ trong nháy mắt đã khôi phục, nhưng hiện tại muốn tránh khỏi đánh lén cũng đã muộn!



"Phập!"





Huyết Diễm trường thương bản sao chép từ sau lưng Minh Linh cắm vào, từ trước ngực nhô ra mũi thương, cả người của Minh Linh run lên, lực lượng đè ép từ thanh đại loan đao mau chóng tán đi, ánh sáng đỏ máu trên thân đao tắt lịm. Bản chính Tần Vũ gầm lên một tiếng “A!”, Huyết Diễm trường thương đâm thẳng vào ngực của Minh Linh từ phía trước!
Bạn cần đăng nhập để bình luận