Bá Chủ Mạt Thế

Chương 251: Vũ khí tối thượng

Tuy năng lực cá nhân dù sao cũng có hạn, sau này Tần Vũ có muốn tiếp tục vươn lên, vẫn nên lập một thế lực của chính mình, nhưng không phải bây giờ.

Trên thực tế, Lâm Phong và những người khác có tiềm lực rất lớn, bản thân Lâm Phong từng là thiếu tá trong quân đội và biết cách quản lý cấp dưới của mình, còn lại gần hai mươi người lính tiến hóa xuất sắc, một trăm người tiến hóa và một số người bình thường, đây thực sự đã tạo thành một lực lượng cấp thấp, và vẫn đủ tiềm năng phát triển rực rỡ trong tương lai.

Và quan trọng nhất...

Tần Vũ nhìn Lâm Phong và nói: "Anh thích hợp làm thủ lĩnh hơn tôi, và chiếc Chiến hạm Phù thủy này sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc nhất cho mọi người, mọi người có thể xây dựng một thế lực mạnh mẽ với nó."

Nếu Chiến Hạm Phù Thủy đối với Tần Vũ không có nhiều tác dụng, Tần Vũ đã không có hứng thú sở hữu, không bằng đem nó giao cho Lâm Phong.

Lâm Phong nghe vậy sửng sốt: "Anh Tần, anh... anh không muốn chiếc Chiến hạm Phù Thủy này sao?"

Lâm Phong quả thực rất kinh ngạc, bởi vì anh ta biết Tần Vũ là người như thế nào, nếu gặp được bảo vật quý giá, Tần Vũ sẽ không chút khách khí cất vào trong túi làm của riêng.

Hôm nay là Tần Vũ cứu mọi người, cho dù tất cả chiến lợi phẩm đều thuộc về Tần Vũ, cũng không ai nói gì, nhưng chiếc Chiến Hạm Phù Thủy này cường đại như vậy lại có năng lực Không gian, Tần Vũ lại không muốn, còn miễn phí tặng cho bọn họ?

Nhìn thấy Lâm Phong có vẻ mặt kinh ngạc, Tần Vũ không nói nên lời, anh không biết ở trong lòng Lâm Phong mình là kiểu hình tượng gì nữa, nhưng là gì thì anh cũng mặc kệ, hiện tại anh đã quyết định, anh không có gì phải do dự, Tần Vũ nói: "Vì chiến hạm này đối với tôi không có bao nhiêu tác dụng, cho nên tôi không muốn, anh thì khác, Lâm Phong, anh có năng lực chỉ huy, có những người cần anh lãnh đạo, có đủ một lực lượng quân sự thô sơ, lại có thêm Chiến hạm Phù Thủy, cuối cùng anh vẫn không có đủ tự tin đứng lên làm một chuyện ra hồn sao?"

Lâm Phong không khỏi có chút nóng nảy với một chiêu khích tướng đơn giản của Tần Vũ, tuy vậy có thể thông cảm vì Lâm Phong là một quân nhân nhiệt huyết, đã từng đổ máu vì bảo vệ những người dân bình thường nhất của Thịnh Cảnh Thành, nếu có thể xây dựng một thế lực hùng mạnh, chẳng phải anh ta có thể cứu càng nhiều người sao? Giờ khắc này, anh ta mãnh liệt gật đầu: "Tôi có lòng tin có thể tạo nên một thế lực cường đại!"

Sở dĩ Tần Vũ đưa ra quyết định này, thứ nhất là vì Chiến hạm Phù Thủy 233 đối với anh thật sự không có tác dụng gì lớn, hơn nữa quan trọng hơn là anh từ nhỏ đã nghe nói rất nhiều về công tích của Lâm Phong, hơn nữa hiện tại bản thân anh cũng rất hâm mộ tính cách của Lâm Phong, Tần Vũ đã thầm coi Lâm Phong là một trong số ít những người bạn của mình, và bây giờ Lâm Phong đã tự mình trở thành thủ lĩnh của một căn cứ nhân loại, mong rằng điều này có thể thay đổi số phận bi thảm của anh ấy trong tương lại không phải chết ở bìa rừng tăm tối.

Giá trị của Chiến hạm Phù Thủy lớn hơn rất nhiều so với năng lượng tiến hóa hoàng kim, nhưng nếu Tần Vũ phải đưa ra lựa chọn một trong hai, anh nhất định sẽ chọn năng lượng tiến hóa hoàng kim, bởi vì nó là bảo vật có thể chân chính tăng lên thực lực của bản thân.

Sau khi làm xong tất cả những thứ này, hình ảnh người đàn ông mặc áo choàng đen tiếp tục nói: “Trên chiến hạm này còn có một bảo vật khác, đó là một vũ khí tối thượng mà tộc Phù Thủy chúng ta đã tốn vô số năm nghiên cứu, đáng tiếc nó chỉ là một bán thành phẩm. "

“Vũ khí tối thượng?” Tần Vũ đột nhiên nhớ tới trước kia người đàn ông mặc áo bào đen quả nhiên có nói qua có một ít binh khí chưa được hoàn thành, anh có một chút tò mò cái gọi là vũ khí tối thượng này rốt cuộc là cái gì.

Chẳng mấy chốc, dưới sự dẫn dắt của người đàn ông mặc áo choàng đen, mọi người đã đến một căn phòng rộng rãi, ở trung tâm của căn phòng, có một bục cao nửa mét, ở giữa bục là một thanh kiếm màu đen dài gần mét.

Đám người Tần Vũ nhìn vậy thì không thể tin vào cái tên vũ khí tối thượng, cho dù chỉ là bán thành phẩm, nhưng nhìn như thế nào cũng không xứng với danh hiệu tối thượng!

Thanh kiếm màu đen dường như không có cạnh sắc, thậm chí không có nửa phần sắc bén nhìn không khác gì một thanh sắt cùn.

Tần Vũ không nói lời nào, có phải là bảo vật hay không, xem một chút sẽ biết.

Tần Vũ đi tới, sau đó đưa tay ra, chuẩn bị rút ra, nhưng đột nhiên Tần Vũ sắc mặt biến đổi.

"Xẹt xẹt!"

Tay Tần Vũ còn chưa chạm tới chuôi trường kiếm, một đạo hồ quang thiểm điện màu đen bắn ra từ chiến đao phía trên chuôi kiếm, đánh trúng tay Tần Vũ, Tần Vũ bị luồng lôi điện đánh ngược ra ngoài, lùi lại sau năm sáu mét mới đứng vững.
Bạn cần đăng nhập để bình luận