Bá Chủ Mạt Thế

Chương 136: Những cư dân biến mất

Vương Văn ánh mắt chờ mong nhìn Tần Vũ: "Anh Tần, vừa rồi em gái của anh có nói hai người đến từ Thịnh Cảnh Thành, bên đó có tình huống như thế nào?"



Tần Vũ nghe vậy cũng không giấu giếm nói: "Bên Thịnh Cảnh Thành có tình huống không hề khả quan. . ."



Vương Văn nghe xong lời kể của Tần Vũ, lộ ra vẻ mặt đầy thất vọng, thở dài nói: “Chúng tôi vốn định mạo hiểm xuyên qua rừng Thông Đỏ để đến Thịnh Cảnh Thành tìm nơi an toàn hơn để sinh tồn, nhưng bây giờ xem ra, đó cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi.”



Tần Vũ hỏi: "Tôi rất tò mò về tình huống của Thị trấn Hồng Phong, anh cảm thấy vì sao Thị trấn Hồng Phong có ít người sống sót như vậy? Chẳng lẽ cư dân ở đây đều rút lui đến địa phương khác rồi sao?"



Tần Vũ vừa hỏi vấn đề này, nhóm người Vương Tuyết đột nhiên ngẩn ra, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi.



Nhìn khuôn mặt biến sắc của mọi người, trong lòng của Tần Vũ hơi chấn động, quả nhiên thị trấn Hồng Phong đã gặp một sự cố gì đó không hề tầm thường.



Vương Văn thở dài và nói: "Nói thật với anh, sau khi tận thế xảy ra không lâu, bầu trời đột nhiên xuất hiện một vết nứt, sau đó có những con quái vật hình người, lùn tịt có bộ dạng hung ác cầm theo một cái chùy sắt rơi xuống từ trên trời. Một trong số chúng còn có thể điều khiển Lửa và Băng, cực kỳ mạnh mẽ."



Tần Vũ biết Vương Văn đang nói về Quỷ Lùn tộc, một chủng loại Ma Nhân tộc cấp thấp, nhưng uy hiếp của Quỷ Lùn bình thường so với thây ma bình thường cũng không hơn bao nhiêu, qua hai lần mưa máu có khi còn không bằng, nguyên nhân này không thể nào làm cho gần như toàn bộ cư dân của Thị trấn Hồng Phong biến mất.



Thấy Tần Vũ nghi hoặc, Vương Văn tiếp tục nói: "Những thây ma và quái vật lùn tịt kia mặc dù rất đáng sợ, nhưng đối với những cư dân ở thị trấn Hồng Phong cũng không phải là mối nguy lớn nhất, không lâu sau khi tận thế ập đến, một chuyện kỳ lạ đã xảy ra ở thị trấn này, những người dân đột nhiên biến mất hết người này đến người khác.”



“Lần lượt biến mất sao?” Tần Vũ kinh ngạc, Tần Tiểu Vũ cũng đang cẩn thận lắng nghe cuộc trò chuyện.



Vương Văn có vẻ hơi sợ hãi khi kể lại: "Trong khoảng thời gian đó, một nhóm lớn cư dân đều đặn bốc hơi trong hư không. Họ không hề bị thây ma hay quái vật ăn thịt, nhưng họ thực sự đã biến mất không một vết tích. Chính bởi điều kỳ lạ như vậy, rất nhiều người đã cố rời đi thị trấn Hồng Phong đến những nơi khác, nhưng đa số đều chết trên đường bỏ chạy.”



"Đột nhiên biến mất..." Tần Vũ, Tần Tiểu Vũ, hai người nhìn nhau, đều nghĩ đến một khả năng, chẳng lẽ là do xuất hiện một lối vào di tích thượng cổ giống như Chiến Thần Chiến Trường 108? Những người biến mất đó đã đi vào tàn tích cổ đại ở các chiều không gian khác sao?



Tần Vũ lập tức hỏi: "Những người biến mất kia có xuất hiện lại không?"



“Không, từ đó đến giờ bọn họ không bao giờ xuất hiện nữa.” Lần này là Vương Tuyết trả lời, trên khuôn mặt thon gầy lộ ra một vẻ bi thương sầu thảm.



Nghe vậy, Tần Vũ trầm ngâm, cho dù là đi vào một di tích thượng cổ có nguy hiểm cao, cũng không thể nguy hiểm đến mức không ai có thể sống sót ra ngoài, trừ phi di tích thượng cổ thuộc dạng ‘đặc biệt nguy hiểm’!



Trong những di tích thượng cổ kia, có một số là do người của thời đại khác cố ý sắp xếp, muốn để lại một chút tài sản thừa kế cho những người dân thế hệ sau ở nền văn minh cuối cùng của họ, để giúp những người đó có thể vượt qua khó khăn sinh tồn, ví dụ như nền văn minh Chiến Thần, những di tích thượng cổ của nền văn minh Chiến Thần, bình thường không những không có nhiều nguy hiểm mà lại còn có rất nhiều bảo vật làm phần thưởng, Tần Vũ thu được thuốc tiến hóa gien trong di tích Chiến Thần Chiến Trường 108, điều này cho thấy nền văn minh Chiến Thần hào phóng như thế nào với nền văn minh cuối cùng của nhân loại.



Mà theo như hiểu biết của Tần Vũ, không phải tất cả các di tích thượng cổ của tất cả các nền văn minh đều thân thiện với loài người, chẳng hạn như di tích chiến trường huấn luyện của nền văn minh Nộ Phạt, nền văn minh này tin vào sức mạnh cường đại, hệ thống xã hội của nền văn minh này tràn ngập sự tàn ác, họ huấn luyện đào tạo chiến sĩ cực kỳ nghiêm khắc, mỗi người tham gia huấn luyện trong di tích chiến trường đều phải trải qua vô số lần thử thách máu lửa khốc liệt, bình thường một trăm người tham gia chỉ có một người thành công vượt qua, chín mươi chín người còn lại đều phải chết!



Nền văn minh Nộ Phạt còn tàn nhẫn với chính những người dân của mình chứ chưa nói đến những người thuộc nền văn minh khác. Các bài kiểm tra di tích mà họ để lại thường là truyền thuyết, chứ không tồn tại người sống sót đi ra từ di tích thượng cổ của văn minh Nộ Phạt, trong thời kỳ tận thế đen tối mà kiếp trước Tần Vũ từng sống.



Đương nhiên, phần lớn nhưng nền văn minh mà Tần Vũ được biết, đều khá thân thiện với nền văn minh nhân loại hiện tại, đối xử với thây ma, dị thú hay dị tộc có trí tuệ vẫn nghiêm khắc hơn nhiều so với nhân loại.



"Nếu đã biết nhưng cư dân ở thị trấn Hồng Phong liên tục biến mất, vì sao mọi người ở trong khách sạn này lại không rời đi?" Tần Vũ hỏi.



Vương Văn nghiến răng và nói: "Bởi vì chúng tôi đã phát hiện ra lý do tại sao những người đó biến mất một cách khó hiểu."



Tần Vũ có chút ngạc nhiên, chẳng lẽ thật là do di tích thượng cổ sao? Những người này đã phát hiện ra lối vào khu di tích thượng cổ chưa?



Tần Vũ hừng hực nhiệt huyết, lần trước đạt được những bảo vật quý giá tại Chiến Thần Chiến Trường 108, khiến thực lực của anh đã tăng trưởng rất nhiều, nếu như có thể tiến vào một di tích thượng cổ khác, nhất định sẽ thu được một thứ gì đó có ích.



Vương Văn hít một hơi thật sâu và nói: "Nguyên nhân khiến cư dân ở thị trấn Hồng Phong biến mất, chúng tôi nghĩ đó là do một con quái vật."



“Là do một con quái vật?” Tần Vũ sửng sốt, không phải là do di tích thượng cổ sao?



Lúc này, khuôn mặt Vương Tuyết đầy vẻ giận dữ, hai mắt của cô cau lại, hai nắm đấm tay siết chặt lại, đầu của cô cúi gằm xuống, tất cả gom lại thành một nỗi căm hận ngùn ngụt, dáng vẻ như một nhân viên bị sếp mắng oan, nhưng buộc phải cúi đầu khuất phục để duy trì cuộc sống sinh hoạt của bản thân và gia đình mình, cô siết chặt răng chầm chầm nói: "Chính là nó, con quái vật đó, nó đã ăn thịt tất cả mọi người…”

“…em gái của tôi, Vương Manh cũng đã bị nó ăn thịt!"



Sau khi biết nguyên nhân sự việc không phải là do di tích thượng cổ, Tần Vũ mặc dù thất vọng, nhưng anh cũng rất tò mò không biết là loại quái vật cường đại nào có thể biến toàn bộ Thị trấn Hồng Phong thành hiện trạng như bây giờ.



Vương Văn thở dài và nói: "Thành thật mà nói, lý do tại sao chúng tôi không rời đi là có liên quan đến con quái vật này. Khi chúng tôi cùng nhau đi săn và giết thây ma, chúng tôi đã gặp và giết một con thây ma đặc thù mạnh mẽ, thì một con quái vật đột nhiên xuất hiện trong hư không. Nó đã nuốt chửng em gái Vương Manh của tôi chỉ trong giây lát, tôi muốn tìm con quái vật đó để báo thù cho em gái.



Tần Vũ suy nghĩ một chút, hỏi: "Quái vật kia mạnh đến mức nào? Lấy thực lực của mọi người, có thể đánh bại nó sao?"



Con quái vật có thể khiến hầu hết mọi người biến mất trong toàn bộ thị trấn Hồng Phong ít nhất cũng phải là một con quái vật cấp hai. Những người trong nhóm của Vương Văn, hầu hết là người tiến hóa có thể chất khoảng gấp mười lần người bình thường, nhìn thế nào cũng không giống như có thể đánh bại con quái vật thần bí kia?



Lời nói của Tần Vũ không thể nghi ngờ là đã xem nhẹ thực lực của nhóm người Vương Văn, tuy là ngoài ý muốn, nhưng cũng làm cho bọn họ không vui, người thanh niên tên Lý Tiêu cổ quái nói: "Làm sao anh biết chúng tôi đánh không lại con quái vật kia? Lần trước chúng tôi đã từng đánh cho nó bị thương và nó đã phải trốn chạy."



Lý Tiêu cảm thấy khó chịu, bởi vì anh ta cảm thấy Tần Tiểu Vũ cũng chỉ là một người tiến hóa có năng lực tương tự như anh ta, nhưng con bọ rùa khổng lồ do Tần Tiểu Vũ triệu hồi rõ ràng mạnh hơn nhiều so với người đá khổng lồ của anh ta, điều này khiến anh ta cảm thấy chua chát.



Cho dù cả nhóm năm người bọn họ liên thủ cũng không đánh bại được con bọ rùa khổng lồ, Lý Tiêu cảm thấy Tần Vũ tỏ ra đắc ý như vậy, là do năng lực triệu hồi của Tần Tiểu Vũ cực kỳ lợi hại.



"Anh Tần, anh đừng để bụng, tính tình của Lý Tiêu vốn là thế, anh ta cũng không có ý gì đâu." Vương Văn trừng mắt nhìn Lý Tiêu, cười giải thích, trong lòng của anh không hề nghĩ giống Lý Tiêu, Tần Vũ không thể chỉ là một người bình thường, bởi vì trong nhóm hai người Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ, anh ấy nhận ra Tần Vũ mới là người đưa ra quyết định chính. Mỗi lần Tần Tiểu Vũ gặp vấn đề gì đều sẽ quan sát phản ứng của Tần Vũ rồi mới đưa ra hành động.



Đương nhiên Tần Vũ cũng chẳng thừa hơi mà đi cãi lý với Lý Tiêu, anh trực tiếp nói với Vương Văn: "Có thể nói cho tôi biết cụ thể hơn về con quái vật đó không?"



"Là như thế này. Chuyện xảy ra khoảng nửa tháng trước..." Vương Văn bắt đầu kể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận