Bá Chủ Mạt Thế

Chương 879: Thiên Hoang châu

Chương 879: Thiên Hoang châu
Trong khi gã đàn ông họ Tạ và Hàn Thành nhìn nhau, cả hai đều thấy được sự do dự trong mắt đối phương. Gặp được một người sống ở Hoang Hải này là một vấn đề vô cùng kỳ quặc, cách tốt nhất đương nhiên là mặc kệ và nhanh chóng rời đi.
Nhưng Hàn Thành hít một hơi, nói: "Qua xem một chút đi, ta cũng từng có kinh nghiệm bị mắc kẹt trên hoang đảo, nếu không có thuyền đi ngang qua, ta chỉ sợ sớm đã thành một đống xương trắng."
Gã đàn ông họ Tạ cũng nói: "Vậy thì qua xem một chút đi, nếu không có vấn đề gì, cho hắn đi nhờ một đoạn đường cũng không sao."
Trên thuyền của bọn hắn có không ít Tiến Hóa Giả cường đại, đối phương chỉ có một người, không cần quá lo lắng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Tần Vũ nhìn thấy chiếc thuyền kia hướng hắn lái tới, trong lòng có cảm giác như lại thấy ánh mặt trời.
Chiếc thuyền lớn dựa vào đảo nhỏ rồi dừng lại. Từ trên thuyền đi xuống một nhóm hơn mười người. Người cầm đầu là Hàn Thành, nhíu mày nhìn về phía Tần Vũ: "Ngươi là ai? Vì sao lại ở chỗ này?"
Tần Vũ nói: "Ta chỉ là một lữ nhân gặp rủi ro, hy vọng được đi nhờ thuyền của các ngươi một đoạn, ta sẽ trả thù lao cho các ngươi."
Nói xong, Tần Vũ lật tay, một viên tiến hóa năng lượng xuất hiện trong tay. Đây là thứ hắn có được sau khi chém giết Biến Dị Thú trên biển mấy ngày nay. Con Biến Dị Thú kia có thể chất đạt tới hơn ba trăm lần, viên tiến hóa năng lượng này phẩm chất coi như là khá cao.
Gã đàn ông họ Tạ không hề nhìn viên tiến hóa năng lượng kia, mà chăm chú nhìn chằm chằm vào mắt Tần Vũ: "Ngươi đến từ đâu? Hắc Nham thành? Thanh Hà căn cứ hay là Tụ Tinh các?"
Một loạt địa danh này khiến Tần Vũ có chút bất đắc dĩ, bởi vì những nơi này hắn chưa từng nghe qua. Thế là hắn ăn ngay nói thật: "Ta đến từ một nơi rất xa, gặp phải một vài chuyện mới bị cuốn vào khu Hoang Hải này. Nói thật... Nơi này rốt cuộc là nơi nào ta còn chưa hiểu."
Hàn Thành và gã đàn ông họ Tạ liếc nhau một cái. Bọn hắn có thể cảm giác được Tần Vũ không giống như đang nói dối. Hàn Thành nói: "Hôm qua buổi tối ngươi nhìn thấy hai con quái vật chém giết nhau chứ?"
Hòn đảo nhỏ này cách chiến trường kia rất gần, bọn hắn mới có câu hỏi như vậy. Tần Vũ ngẩn người, nghĩ đến trận chiến đêm qua, hắn có chút im lặng. Xem ra bọn hắn sở dĩ tới đây là vì thấy được hắn và cự thú chiến đấu từ xa, kết quả bị bọn hắn coi là hai con quái vật đang chiến đấu.
Tần Vũ đáp: "Thấy được, hai người bọn chúng đều bị thương, ai cũng không làm gì được ai, nên mỗi người tự rút lui."
Không ai nghi ngờ lời này của hắn. Bọn họ có chút thất vọng, đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng Hàn Thành vẫn là người lên tiếng: "Chúng ta có thể chở ngươi một đoạn đường đến lục địa. Ngươi lên thuyền của chúng ta, chỉ được ở trong phòng của mình, không được phép tùy ý đi lại."
Những người còn lại đều đang âm thầm đánh giá Tần Vũ. Nghe Hàn Thành nói vậy, bọn hắn không phản đối, bởi vì trong số bọn hắn có Tiến Hóa Giả am hiểu cảm giác đã cảm ứng được thể chất của Tần Vũ bất quá chỉ năm sáu mươi lần mà thôi. Trên thuyền của bọn hắn tùy tiện một Tiến Hóa Giả nào cũng mạnh hơn Tần Vũ, tự nhiên không sợ hắn giở trò.
Tần Vũ gật đầu nói: "Đa tạ."
Nếu như những người này từ chối việc Tần Vũ lên thuyền, có lẽ Tần Vũ đã chuẩn bị động thủ. Nhưng như vậy cũng tốt, tránh được một lần phiền phức. Hắn ôm tiểu Kim hướng về phía thuyền đi đến. Lực chú ý của những người còn lại phần lớn đặt vào tiểu Kim đang nằm trong ngực Tần Vũ. Thân hình nhỏ bé của tiểu Kim trông như một con Biến Dị Thú. Nếu nó cắn bị thương người khác thì có thể gây ra cảm nhiễm. Bất quá nhìn tiểu Kim không giống một con Biến Dị Thú lợi hại gì, nên không ai nói gì.
Lên thuyền rồi, Tần Vũ phát hiện đây là một chiếc tàu chở hàng. Không đợi Tần Vũ nhìn nhiều, một người đàn ông khôi ngô đã quát tháo: "Đừng nhìn loạn, đi theo ta, đến phòng của ngươi, không được phép đi lung tung trên thuyền."
Tần Vũ không để ý, đi theo sau người đàn ông khôi ngô tiến vào một khoang thuyền.
Khoang thuyền này rất lớn. Trong đó có không ít người nằm trên giường nghỉ ngơi. Tần Vũ không tiếp xúc với những người này. Dưới sự sắp xếp của người đàn ông khôi ngô, hắn chọn một cái giường tầng rồi ngồi xuống.
Tiểu Kim lăn qua lăn lại trên giường. Tần Vũ thì ngồi trên giường, lưng tựa vào vách khoang thuyền, lẳng lặng nhìn tiểu Kim đang lật qua lật lại lăn lộn trên giường.
Thời gian trôi qua, rất nhanh đã đến tám, chín giờ sáng. Những người ngủ trong khoang thuyền đều tỉnh lại, có người lấy nước rửa mặt, có người ra ngoài ăn cơm. Tần Vũ cũng không ra ngoài.
Không bao lâu, một thiếu niên đi tới trước mặt Tần Vũ, bưng một bát cháo nóng và mấy cái bánh bao, nói: "Đây là Hàn đại nhân phân phó bảo ta mang đến cho ngươi."
"Cảm ơn." Tần Vũ nhận lấy, đồng thời bắt đầu ăn, mặc dù hắn không quá đói.
Thiếu niên kia không hề rời đi, mà tò mò nhìn tiểu Kim đã chơi mệt và đang thu mình lại thành một cục.
Tần Vũ bèn hỏi: "Chiếc thuyền này của các ngươi xem ra đã ra khơi rất lâu rồi."
Thiếu niên cũng không có mấy phần cảnh giác. Hắn cười nói: "Chúng ta là đội thuyền của một căn cứ ở biên giới Thiên Hoang châu. Đội thuyền của chúng ta ra biển đến một đảo nhỏ có tài nguyên phong phú để tìm kiếm vật tư, đang chuẩn bị trở về. Nghe Hàn đại nhân nói ngươi đến từ nơi khác, chẳng lẽ là gặp phải bão biển nên bị cuốn tới đây?"
"Thiên Hoang châu?" Tần Vũ nghe được cái tên này, khóe miệng hơi co giật. Theo như hắn biết, Thiên Hoang châu tứ phía đều là biển, là một mảnh đại lục bị cô lập. Ngay cả trong thời bình, cũng không có mấy thương đội nguyện ý đến nơi này. Nơi này cách khu Lĩnh Bắc, vị trí của Thịnh Cảnh thành có thể nói là xa xôi vạn dặm. Đơn giản mà nói, khu Lĩnh Bắc ở phía đông địa cầu, còn Thiên Hoang châu thì ở phía tây địa cầu.
Hơn nữa, theo những gì Tần Vũ biết từ kiếp sau, Thiên Hoang châu là một trong ba mươi sáu khu vực nhiễm bệnh nghiêm trọng nhất trên toàn cầu...
Chưa hết, Thiên Hoang châu tứ phía là biển, được gọi là Đại Hoang Hải. Trong đó có vô số Biến Dị Thú cường đại chiếm cứ. Hơn nữa, sau khi tận thế bùng nổ, trên Đại Hoang Hải không hiểu sao lại bao phủ một tầng lực trường kỳ dị. Dưới ảnh hưởng của lực trường này, tất cả năng lực phi hành đều bị ảnh hưởng. Khó có thể bay trên Đại Hoang Hải, càng vào sâu trong biển, loại lực trường này càng khủng bố. Cho nên, muốn xuyên qua Đại Hoang Hải, chỉ có thể đi thuyền hoặc là bơi qua!
Trước tận thế, Thiên Hoang châu vẫn có thể giao lưu với bên ngoài, nhưng sau tận thế, vì trên Đại Hoang Hải bao phủ lực trường kỳ dị, khó mà phi hành, nếu như điều khiển đội thuyền vượt qua Đại Hoang Hải, lại là vô cùng nguy hiểm. Không ai biết trong Đại Hoang Hải có bao nhiêu Biến Dị Thú kinh khủng. Cho nên, kiếp sau người ta không hề biết về tình hình của Thiên Hoang châu, ngoại trừ việc nơi này là một trong những khu vực nhiễm bệnh nghiêm trọng nhất. Những tình huống khác căn bản không ai hiểu. Con cự thú mà Tần Vũ gặp tối hôm qua tuy mạnh, nhưng trong Đại Hoang Hải này tuyệt đối còn có Biến Dị Thú mạnh hơn nó.
Tần Vũ cảm thấy hơi đau đầu. Muốn rời khỏi Thiên Hoang châu này, trở về Thịnh Cảnh thành tìm Boxer báo thù, e rằng phải tốn không ít thời gian.
Với thực lực hiện tại của Tần Vũ, việc vượt qua Đại Hoang Hải có chút quá sức. Tối qua vận khí khá tốt, con cự thú kia cũng không liều mạng với hắn đến mức cá chết lưới rách, nếu không, Tần Vũ dù có thể chém giết nó, bản thân cũng sẽ lâm vào hôn mê vì mất máu quá nhiều.
Mặc dù Tần Vũ có bất tử chi thân, nhưng nếu bị một vài quái vật nuốt trực tiếp vào bụng rồi không ngừng tiêu hóa, hắn cũng sẽ chết. Cho nên, trước khi vượt qua Đại Hoang Hải để trở về Thịnh Cảnh thành, việc khôi phục thực lực là điều chắc chắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận