Bá Chủ Mạt Thế

Chương 814: Quỷ dị

"Thứ gì đang thao túng những thổ địa này vậy?" Tần Vũ cảm thấy cần phải làm rõ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra với vùng đất này.
Đầu ngón tay Tần Vũ khẽ chạm, một ngọn lửa màu xanh biếc hiện lên. Thấy cảnh này, ánh mắt Nguyệt Lăng ngưng lại: "Song năng lực?"
Lúc trước Tần Vũ đã dùng năng lực phục chế, bây giờ lại dùng hỏa diễm, hiển nhiên hắn là một Tiến Hóa Giả song năng lực vô cùng hiếm thấy!
Ngọn lửa màu xanh cháy bừng bừng, đốt sạch những thứ khí thối xung quanh, sau đó đoàn lửa màu xanh kia nhanh chóng co lại, trở nên chỉ bằng viên bi ve, tựa như ngưng kết thành thực thể, như một viên bi thủy tinh màu xanh, nhưng lại tràn ngập nhiệt độ nóng bỏng và sức hủy diệt.
"Hô!"
Tần Vũ búng ngón tay, viên bi lửa màu xanh bắn ra. Cái đầu quái vật do bùn đất tạo thành kia thấy vậy liền mở rộng miệng, nuốt trọn viên bi màu xanh vào bụng.
"Ầm ầm!"
Viên bi màu xanh biến mất không thấy, nhưng ngay sau đó trong nháy mắt nổ tung. Ngọn lửa màu xanh như vòi rồng gầm thét, tàn phá bừa bãi, đốt cháy một mảng lớn đầu quái vật bùn đất kia.
"Lợi hại!" Nguyệt Lăng thấy Tần Vũ tiện tay tạo ra một kích có sức phá hoại lớn như vậy cũng tán thưởng một câu.
Cường độ năng lực hỏa diễm của Tần Vũ đạt tới ngũ giai, thêm vào đó hắn còn lĩnh ngộ áo nghĩa hỏa diễm, uy lực hỏa diễm lại tăng lên một bậc, tiện tay một kích cũng có động tĩnh như đạn pháo nổ, uy lực càng thêm đáng sợ!
Nhưng cái đầu quái vật không trọn vẹn kia lại hấp thu bùn đất từ mặt đất, chỉ trong mấy hơi thở đã trở nên hoàn hảo không khuyết điểm, đồng thời điên cuồng gào thét về phía hai người Tần Vũ, há miệng phun ra đầy trời bùn đen, như mưa trút xuống bao trùm hai người.
Những bùn đất màu đen này tràn đầy mùi hôi thối, lại còn khiến không gian xung quanh hơi vặn vẹo. Nếu bị chạm phải chắc chắn sẽ có kết cục không tốt. Nguyệt Lăng khẽ vẫy tay nhỏ, không gian xung quanh nàng và Tần Vũ liền vặn vẹo một trận, những bùn đen kia toàn bộ xuyên qua vùng không gian vặn vẹo, không hề chạm đến hai người, rơi xuống đất trống. Mỗi giọt bùn đen rơi xuống đất khiến cho đất xung quanh trở nên xốp, tạo thành từng mảnh đầm lầy tản ra hôi thối.
"Một lần không được à? Vậy thì thêm hai lần nữa vậy." Tần Vũ năm ngón tay nắm hờ, ngọn lửa màu xanh hình thành một thanh phi đao giữa các ngón tay hắn.
"Vút vút vút!"
Hai tay Tần Vũ vung ra, ném cả loạt phi đao lửa màu xanh như mưa rơi về phía đầu quái vật.
"Ầm ầm!"
Mỗi một phi đao lửa đều như hỏa tiễn nổ tung, bao trùm cả phạm vi trăm mét, bùn đất văng tung tóe, bị đốt cháy thành hư vô trong biển lửa. Sau hai đợt oanh tạc, Tần Vũ dừng công kích.
Lửa tàn, cái đầu quái vật bùn đất kia đã biến mất không thấy đâu. Mặt đất trong phạm vi trăm mét bị đốt thành một cái hố sâu.
"Đi xem một chút đi." Tần Vũ và Nguyệt Lăng đến bên hố, nhìn xuống bên trong. Tuy hai người cẩn thận tìm kiếm nhưng căn bản không phát hiện ra thứ gì bên trong hố.
Hơn nữa, điều khiến hai người kinh hãi nhất là cái hố này lại có bùn đất mới trồi lên. Cái hố sâu lớn trăm mét đang nhanh chóng biến mất không thấy dấu vết. Chưa đến hai phút, mặt đất liền khép lại, bùn đen lại tràn đầy như chưa hề bị tổn hại.
"Đầm lầy Ma vực này… giống như là một sinh vật có sinh mệnh!" Tần Vũ cảm thấy da đầu mình tê dại.
"Thật quỷ dị..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyệt Lăng cũng có chút trắng bệch. Vừa rồi Tần Vũ đã đốt toàn bộ bùn đất trong phạm vi gần trăm mét thành hư vô, nhưng chưa đến hai phút sau bùn đất mới đã lấp đầy khu vực đó. Việc này giống như một người bị thương, vết thương sẽ tự động khép lại, sinh trưởng huyết nhục mới.
Mà nếu một người hoặc sinh vật bị thương… vậy chắc chắn sẽ tức giận…
"Chạy mau!" Tần Vũ vội nói.
Chỉ thấy môi trường vốn bình tĩnh bỗng nhiên trở mặt như lật sách, thay đổi thất thường. Thổ địa điên cuồng nhúc nhích, tạo thành từng cái miệng lớn, cắn xé về phía hai người Tần Vũ.
Không chỉ vậy, sương mù màu xám trắng trên đầm lầy xoay tròn, hóa thành vòi rồng cao cả trăm mét, sinh ra một lực hút cực mạnh, muốn hút hai người vào trong đó.
"Rống ô!"
Từ sâu trong lòng đất đầm lầy còn truyền đến một trận tiếng quỷ khóc sói tru. Từng bóng đen bùn đất từ đó xông ra, có hình dáng giống dã thú, có hình người, mỗi bóng bùn đất đều hung tợn đánh về phía hai người Tần Vũ.
Tất cả những điều này xảy ra trong nháy mắt, không hề có dấu hiệu. Nguyệt Lăng vội vàng mang theo Tần Vũ phát động thuấn di, liên tục thuấn di ra khoảng cách mấy ngàn thước mới dừng lại được.
Vòi rồng sương mù sau lưng tiêu tán, quái vật bùn đất từ lòng đất trồi lên lại chui xuống đất, còn những cái đầu quái vật kia cũng tan vào đất, mọi thứ lại trở về bình lặng.
"Xem ra lần sau gặp loại tình huống này chỉ có thể lựa chọn tránh né." Nguyệt Lăng vẫn còn sợ hãi, vỗ vỗ ngực nói.
"Ừ." Tần Vũ khẽ gật đầu. Giờ xem ra, cái đầm lầy Ma vực này thật sự giống như một sinh vật còn sống. Nếu như bị nó phát hiện công kích và dám phản kích, thậm chí làm nó bị thương, nó sẽ nổi giận, giống như vừa rồi, đối với bọn hắn mà phát động công kích càng thêm điên cuồng. Cho nên, cách làm sáng suốt nhất là khi gặp tình huống tương tự thì phải bỏ chạy, chứ không phải đối đầu. Nếu không, hậu quả chắc chắn khó lường. Dù người mạnh hơn nữa ở trong đầm lầy Ma vực mà dám đối đầu với môi trường tự nhiên thì đều sẽ phải hứng chịu một cuộc phản công điên cuồng.
"Ghê tởm chết đi được..." Nguyệt Lăng bĩu môi, giũ đá khỏi giày, lộ ra đôi chân trắng nõn gần như chạm bùn. Vừa rồi bùn đất sống lại, bùn đất mịn chui vào giày, ở trong đầm lầy Ma vực này đi còn không bằng không mang giày.
Qua bài học vừa rồi, ít nhất bọn hắn đã hiểu được hai điều cấm kỵ ở đầm lầy Ma vực: một là không được bay, hai là không được đối đầu trực diện.
"Nên đi tìm bọn họ rồi." Tần Vũ nói. Đêm qua Boxer và những người khác đã tiến vào đầm lầy Ma vực, bây giờ e là đã đi sâu vào trong đó. Bị bỏ lại phía sau một khoảng cách lớn như vậy, nhất định phải nhanh chóng đuổi theo mới được.
"Tìm thế nào?" Nguyệt Lăng buông tay, đầm lầy Ma vực lớn như vậy, tìm kiếm Boxer và những người khác trong đó chẳng khác nào mò kim đáy biển, chỉ có thể trông chờ vào vận may. Hơn nữa xung quanh hung hiểm như vậy, chạy loạn tùy thời đều gặp nguy hiểm.
Tần Vũ không nói, lấy từ trong giới chỉ không gian ra một cuốn sách dày cộp. Trang bìa màu lam, điểm xuyết những đốm tinh mang, như bầu trời vũ trụ bao la, tản ra khí tức thần bí, bất phàm.
"Đây là… Tinh Linh Chi Thư?" Nguyệt Lăng nhìn thấy Tần Vũ lấy Tinh Linh Chi Thư ra thì mở to mắt, thốt lên.
"Ngươi biết?" Tần Vũ có chút bất ngờ, dù sao Tinh Linh Chi Thư là bảo vật của Chúng Tinh Tộc. Nguyệt Lăng, một dị tộc đến từ Nguyên Giới lại có thể nhận ra ngay, hơn nữa còn có vẻ kinh ngạc.
"Đương nhiên biết!" Nguyệt Lăng hết sức kích động nói, "Đại tế ty của Chúng Tinh Tộc ở kỷ đệ tứ nguyên chính là một trong những nhân vật đáng sợ nhất, thực lực cao thâm mạt trắc. Hắn có Tinh Linh Chi Thư hẳn là một trong những bảo vật có giá trị nhất ở kỷ đệ tứ nguyên!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận